"Còn Sở Vương phủ nữa, vẫn chưa có đi qua đó, dù sao chúng ta đã đi
ngoài rồi, sao không lại đó một chuyến."
Phượng Lan Dạ ngửa đầu nhìn Nam Cung Diệp, khóe môi vẽ ra nụ cười
hiếm thấy, đôi mắt to xinh đẹp còn thừa cơ nháy nháy hai cái với hắn, rất
ngọt ngào khả ái, nhưng Nam Cung Diệp thấy vậy bỗng nhiên muốn trêu
chọc nàng, liền cố ý cúi đầu kiểm tra: "Lan nhi làm sao vậy? Ánh mắt bị
gút gân à? Để ta nhìn xem."
"Hừ, nhìn cái gì, ngươi đúng là cố ý mà, rốt cuộc có đi hay không?"
Phượng Lan Dạ lập tức vênh mặt lên nhìn chằm chằm hắn, nàng nhìn ra
trong mắt của hắn đang bỡn cợt, rõ ràng là muốn trêu chọc nàng, khó khắn
lắm nàng mới muốn biểu hiện ôn hòa một chút, nam nhân này cũng không
biết tán thưởng, thôi bỏ đi.
"Được, nếu đã đi ra ngoài, vậy thì lại đó một lần đi."
Nam Cung Diệp cũng không phản đối, ngược lại vô cùng đồng ý, Tấn
vương Nam Cung Trác cùng Nam Cung Liệt cho tới nay rõ ràng đối với
hắn động tay chân không biết bao nhiêu lần, cho tới nay, hắn đều giữ vững
lập trường, cũng không muốn cùng bọn họ xung đột chính diện, nhưng bây
giờ nghĩ lại, nếu để cho bọn họ tự loạn trận tuyến, cũng không có gì không
tốt, ngược lại phương thức làm việc này của Lan nhi, cũng có đem thực lực
của bọn họ bức ra.
Phượng Lan Dạ nghe lời nói của Nam Cung Diệp, khuôn mặt nhỏ bé
xinh đẹp mới lộ ra nụ cười trong trẻo, Nam Cung Diệp thở dài một hơi, quỷ
nha đầu này, trưởng thành sợ rằng càng phát ra mị lực, hắn vươn tay ôm
nàng nhích lại gần mình, Phượng Lan Dạ có thể nghe được tiếng tim của
hắn đập có lực mà rõ ràng và cách mình gần như vậy, giờ khắc này nàng
thậm chí có một loại ý nghĩ mơ hồ, cuộc đời này chỉ nguyện ở bên người
hắn, bất kể hắn có phải là đoạn tụ hay không, làm người nhà cũng tốt, thân