Phượng Lan Dạ kinh ngạc phát hiện, Hoa Ngạc các nàng đã chuẩn bị hai
bộ bát đũa, chẳng lẽ Nam Cung Diệp cho tới bây giờ còn không có dùng
bữa tối sao?
"Ngươi đến bây giờ còn không có ăn sao?"
Một bên Hoa Ngạc lập tức mở miệng:
"Đúng vậy, Vương Phi, Vương gia một mực chờ Vương Phi trở lại, cho
nên vẫn chưa ăn tối."
Phượng Lan Dạ một lần nữa bị kinh hách, há miệng trợn mắt nhìn. Nam
Cung Diệp vẫn không mất đi nét tự cao tự tại, rất nhanh liền lãnh trầm
xuống, liếc Hoa Ngạc một cái:
"Còn không đi xuống."
“Dạ, Vương gia."
Hai người lui ra ngoài, bên trong phòng khách lần nữa an tĩnh lại, Nam
Cung Diệp gắp một chút món ăn đặt ở trong chén Phượng Lan Dạ, buồn
cười nhắc nhở nàng:
"Mau ăn thôi, nếu không ăn, nguội, bụng lại sẽ kêu."
Hắn vừa mới dứt lời, Ngân Ca đang đứng ở lồng chim nhịn không được
giơ chân kêu lên:
"Ngân Ca đói bụng, Ngân Ca chưa ăn."
Con chim này thật là biết chọn thời cơ a, vốn hai người đang có chút
không được tự nhiên, lập tức cùng lúc liếc nó một cái, đồng thời thanh tĩnh
lại. Phượng Lan Dạ quay ra ngoài kêu lên:
"Diệp Linh, mang Ngân Ca đi xuống cho ăn."