" hôm nay là đại thọ của trẫm, cần gì khẩn trương như vậy, Liệt nhi cũng
chỉ là một mảnh hảo tâm, trẫm cũng không tin đây là thần vật trời ban, hãy
đứng lên đi."
Sở Vương Nam Cung Liệt có chút khó tin, vốn tưởng rằng mình khó
thoát kiếp nạn, không nghĩ tới lại không có chuyện gì, cuối cùng hắn thở
phào nhẹ nhõm, đưa tay đỡ mẫu phi đứng dậy, thân là phi tử của hoàng
thượng, Nguyệt phi hiểu rõ hoàng đế hơn Nam Cung Liệt nhiều, mặc dù
Hạo Vân đế mặt ngoài một mảnh nhu hòa như không có chuyện gì, nhưng e
rằng đáy lòng đã nổi giận, Liệt nhi lần này chỉ sợ là công dã tràng rồi, bất
quá giữ được một mạng vẫn quan trọng hơn, nên nàng cũng không dám nói
thêm gì nữa, kế tiếp không khí căng thẳng hơn rất nhiều.
Tiếp theo là đến phiên An vương Nam Cung Quân, Nam Cung Quân
không nói lời nào, nhìn về phía Tư Mã Vụ Tiễn, Tư Mã Vụ Tiễn và hắn
cùng nhau đứng lên, cung kính mở miệng.
"Phụ hoàng đại thọ, bất kể kỳ trân dị bảo như thế nào đều khó lọt vào
mắt của phụ hoàng, nhi thần vì tỏ tâm ý, đã tự mình thêu một bức hoạ, xin
phụ hoàng ngắm thưởng."
Tư Mã Vụ Tiễn vung tay lên, người An vương phủ ở phía sau chạy vội
lên, kéo ra một màn cẩm tú, dài năm thước, chiều rộng hai thước, một cái
nhìn lại, nơi nơi núi sông thanh tú, giang sơn gấm vóc, bên bờ có người làm
ruộng dệt vải, trong sông có người giăng lưới đánh cá, phía dưới có bốn
chữ lớn màu đen, thiên hạ thái bình.
Bức tranh gấm thiêu vừa mở ra, mọi người trên đại điện thỉnh thoảng gật
đầu một chút, khen ngợi không ngừng, không khí cứng ngắc mà lúc trước
Liệt Vương mang đến cuối cùng cũng hòa hoãn xuống, Hạo Vân đế vẻ mặt
đã nhu hòa một chút, bất quá sâu trong đồng tử sự âm u vẫn chưa giải toả.