ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Trang 987

mặt mũi trong nháy mắt khoác lên nhu hòa, dịu dàng như nước, hai mắt
như hồ nước đang gợn sóng, lẳng lặng nhìn Phượng Lan Dạ.

Phượng Lan Dạ nhìn ánh mắt của hắn, cánh cảm giác được một chút

không được tự nhiên, trong đôi mắt đó còn toát ra tia lửa, nàng quay đầu đi
nơi khác nhẹ giọng mở miệng: "Thiên Bột Thần công phu rất lợi hại, không
ngờ lại có loại công phu ẩn náu này, thật làm cho người ta khó lòng phòng
bị."

Nam Cung Diệp ánh mắt sâu u, tựa hồ có một ít biến hóa, nhưng rất

nhanh đã khôi phục bình thường, hời hợt mở miệng nói.

"Chỉ sợ người bình thường không ai muốn luyện, mặc dù thuật ẩn náu

này rất lợi hại, nhưng là môn võ công tiêu hao dương thọ của con người,
luyện thành ẩn náu thuật, nghe nói chỉ có hai mươi năm dương thọ ". . . . . .

" cái gì?"

Phượng Lan Dạ kinh hô ra tiếng, không nghĩ tới loại võ công này thậm

chí có tác dụng ngược như vậy, chỉ sợ không ai nguyện ý luyện, Thiên Bột
Thần lớn lên tuấn lãng, vì sao phải tập môn võ công này, trong mắt nàng
nhàn nhạt hiện lên sự thương hại: "Hắn cần gì tập chứ, hiện tại tập mấy
năm rồi?"

"Đây là lựa chọn của hắn, hắn đi theo ta đã năm năm rồi, người trước kia

luyện môn bí thuật này đã chết, sau đó mới đổi thành hắn."

Cho tới giờ khắc này Phượng Lan Dạ mới biết được, vì sao Thiên Bột

Thần chưa từng có tình, cả người lạnh lùng vô tình, đã biết tương lai của
mình như thế, thì nào dám có nửa điểm tình cảm, chắc sợ để lại đau khổ
cho người khác, nên dứt khoát tình cảm gì cũng đều không cần, người như
vậy ngược lại là người có tình cảm nhất trong thiên hạ.

"Tại sao mỗi người đều sống khổ sở và không may mắn như thế ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.