ĐÓI - Trang 113

con người hạnh phúc kia. Tôi giận dữ nhún vai, khinh bỉ nhìn theo những
cặp trai gái đang lần lượt đi qua tôi. Ðó là những cậu sinh viên bụ sữa và
hợm mình, cứ tưởng như chúng là những công tử châu Âu thực sự khi
chúng chạm được cái tay vào vú một cô gái lẳng lơ nào đó. Cái bọn người
trẻ tuổi ấy, bọn chủ nhà băng, thương gia hay bọn đĩ đực mạt hạng ấy
không chừa cả vợ con của đám thuỷ thủ, cả những con búp bê béo quay từ
các khu chợ bán lợn, những mụ mà chỉ cần một cốc bia là ai cũng có thể
dẫn vào ngõ tối. Thật là những nàng tiên tuyệt trần! Giường ngủ của chúng
chắc còn chưa sạch hơi một thằng cha làm nghề chữa cháy hay một gã
trông ngựa nào đó vừa tới "thăm" chúng... Ngai vàng của chúng luôn để
trống, ai cũng có thể lại gần, bất kì ai, xin mời!... Tôi phùng má nhổ nước
bọt, không thèm nghĩ tới việc có thể té vào người khác. Tôi vô cùng khó
chịu, vô cùng khinh bỉ những con người đang quyện vào nhau trước mắt tôi
kia. Tôi ngẩng cao đầu, lấy làm hạnh phúc vì còn chưa để mình vấy bẩn.

Cạnh một gốc cây, thấy một cô gái nhìn tôi chăm chăm, tôi bước lại gần.

- Chào cô. - Tôi nói.

- Chào anh!

Cô ả đứng lại.

- Hừm... Cô làm gì ở đây muộn thế? Lẽ nào một cô gái trẻ như cô đi dạo
một mình giữa phố vào giờ này không nguy hiểm? Không à? Vâng, nhưng
chẳng nhẽ từ trước tới nay chưa có ai tìm cách bắt chuyện với cô, xúc phạm
cô hay rủ cô về nhà.

Cô ả ngạc nhiên, cố nhìn mặt tôi để đoán tôi muốn gì. Rồi bỗng nhiên ả
nắm tay tôi, nói:

- Nào, thì ta đi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.