ĐÓI - Trang 159

- Vâng, nó cũng chẳng đến nỗi tồi lắm.

Sau hồi lâu trò chuyện, chúng tôi cho nhau biết tên thật của mỗi người.
Nàng ngồi cạnh tôi trên đi-văng, lấy chân ẩy ghế ra xa. Rồi chúng tôi lại
tiếp tục tán chuyện.

- Thậm chí hôm nay anh cạo râu, - nàng nói. - Nói chung trông anh khá hơn
lần trước rất nhiều. Kể ra người anh hơi thấp một tí, nhưng đừng nghĩ
rằng... Vâng, lần trước anh ốm yếu lắm, ngón tay lại buộc thứ giẻ gì đó rất
bẩn. Thế mà anh còn nhất định đòi mời tôi đi uống rượu đâu đó nữa chứ!
Không, chịu thôi, cám ơn.

- Nghĩa là cô không muốn đi chỉ vì vẻ ngoài tôi quá tiều tuỵ?

- Không, - nàng đáp và cúi đầu xuống đất. - Không, có Chúa chứng giám,
không phải vì thế. Thậm chí tôi không nghĩ tới điều đó.

- Tất nhiên cô nghĩ tôi có thể sống và ăn mặc như cô tưởng chứ gì? - Tôi
hỏi. - Lạy Chúa, nhưng tôi nghèo, rất, rất nghèo.

Nàng ngước lên nhìn tôi:

- Anh nghèo à?

- Vâng, rất nghèo.

Im lặng.

- Nhưng lạy Chúa, tôi cũng nghèo, - nàng nói và kiêu hãnh ngẩng cao đầu.

Mỗi lời của nàng làm tôi ngây ngất và thấm vào lòng tôi như những giọt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.