ĐÓI - Trang 168

cô cho biết bao giờ ta gặp lại, vì điều ấy làm cô khó chịu. Nhưng xin cho
biết: Cô làm khổ tôi thế để làm gì? Tôi đã làm gì xấu đối với cô? Tôi có
bao giờ cản đường cô đâu? Tại sao bỗng dưng cô ngoảnh mặt, như thể tôi
và cô chưa hề quen nhau? Chính vì cô mà tôi mất ăn mất ngủ, còn bây giờ
thì đang hoàn toàn tuyệt vọng. Có Chúa làm chứng, tôi không điên chút
nào. Nếu chịu suy nghĩ một tí, cô sẽ thấy ngay rằng tôi là người bình
thường, khoẻ mạnh. Nào, hãy chìa tay cho tôi! Hay cho tôi lại gần cô, được
không? Tôi không làm gì đâu, đừng sợ! Tôi chỉ muốn được quỳ trước cô
một giây, một giây thôi, cô cho phép chứ? Thôi được, tôi sẽ không làm điều
ấy, cô nghe chứ, tôi sẽ không làm điều ấy. Nhưng hãy vì Chúa, xin cho biết
cô sợ cái gì mới được chứ? Cô không thấy tôi đang đứng yên đây à, thậm
chí không dám làm một cử động nhỏ nào! Chỉ đơn giản là tôi muốn quỳ
xuống thảm, chỗ cái hoa văn màu đỏ cạnh chân cô. Nhưng cô hoảng sợ,
nhìn mắt cô, tôi biết ngay cô hoảng sợ, vì vậy tôi vẫn đứng yên. Có đúng là
khi xin phép cô, tôi đứng yên không? Tôi đã đứng yên và nói cô biết chỗ
tôi quỳ xuống, kia, nó kia, chỗ có bông hồng màu đỏ. Thậm chí tôi chẳng
lấy tay chỉ để làm cô sợ. Tôi chỉ hất đầu, đưa mắt nhìn vào chỗ ấy, nhìn như
thế này này! Cô biết rất rõ tôi muốn nói tới bông hồng nào, có điều cô
không cho tôi quỳ trước cô. Cô sợ tôi, không dám lại gần. Tôi không hiểu
sao cô tàn ác đến mức có thể gọi tôi là người điên. Nhưng thực tâm cô
không nghĩ như thế chứ? Chỉ một lần vào mùa hè, lâu lắm rồi, tôi quả có
điên thật, nhưng lúc ấy vì tôi làm việc nhiều quá, quên cả ăn, hết ngày này
đến ngày khác, đáng lẽ phải nhắc tôi mới được. Có Chúa làm chứng, đúng
thế đấy! Nếu nói dối, tôi sẽ không cất nổi chân bước khỏi nơi này. Thế mà
cô làm tôi phải lòng, cô hiểu chứ! Không phải vì nghèo đói mà tôi phải làm
việc đâu. Tôi được phép vay tiền trả dần, một khoản vay rất lớn của ông
Inghebret và Gravexơn. Không ít khi tôi có khá nhiều tiền, thế mà tôi vẫn
không mua thức ăn. Tôi quên mà. Cô đang nghe tôi nói đấy chứ? Cô im
lặng, cô không trả lời, cô không rời khỏi lò sưởi, mà chỉ đứng chờ tôi đi
khỏi đây...

Nàng vội vàng lại gần tôi và chìa một tay. Tôi nhìn nàng, vẻ không tin.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.