ĐỢI ANH Ở TORONTO - Trang 118

Chương 14: Quyết định

Hà Nội ngày trở về sao mà buồn mênh mang. Vi mang tâm

trạng nặng trĩu đặt chân xuống sân bay Nội Bài vào một ngày đầu
tháng sáu. Nhận hành lý và làm thủ tục nhập cảnh xong xuôi, cô kéo
chiếc va li ra đến cửa, rồi chợt đứng sững lại ngơ ngác giữa phi
trường đông đúc. Như là thiếu vắng một cái gì đó. Là cái gì thì cô
cũng không biết, chỉ bỗng dưng cảm thấy mình giống như đang lạc
giữa một hành tinh khác, một thế giới hoàn toàn xa lạ mà cô không
thuộc về. Nơi này ồn ào những người là người. Những tiếng gọi
nhau í ới, những cái vẫy tay, những tấm biển tên giơ lên để nhận
người nhà bao vây xung quanh Vi. Bỗng một người đàn ông trung
niên béo tốt, đeo cặp kính to tướng đang đứng sau đoạn dây chắn
ngăn cách khu làm thủ tục hải quan với bên ngoài, cứ nhằm hướng
Vi mà gọi tới:

- Này, con ơi, ở đây, ở đây này.

Vừa gọi, ông vừa cố kiễng chân lên và vẫy tay lia lịa. Vi ngơ ngác

nhìn quanh. Đúng lúc đó, một cậu bé dáng chừng học sinh về thăm
nhà, đang đứng ngay sau lưng Vi, vừa cười toe toét vừa hét tướng lên:
“Mẹ con đâu?”. Cậu kéo chiếc vali chạy ào về phía ông, vội vàng và
sung sướng đến mức va cả vào người Vi mà không thèm quay lại xin
lỗi. Vi đứng lặng người nhìn cảnh đoàn viên của một gia đình xa lạ. Bà
mẹ từ phía sau lao ra ôm lấy cậu con trai, nước mắt rưng rưng,
trong lúc cậu bé cười một cách ngượng nghịu. Bất chợt Vi có thể gọi
tên cái cảm giác thiếu vắng và trống trải đó là gì. Biết bao lần cô
đã từng mơ đến ngày trở về với tấm bằng tốt nghiệp, có bố và
em trai ra đón ở sân bay. Nhưng giấc mơ giản dị đó có lẽ sẽ không
bao giờ trở thành hiện thực. Với cô bây giờ, đến ngay cả một chốn
để trở về cũng không còn nữa. Vi cúi đầu, lặng lẽ kéo hành lý đi ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.