ĐỢI ANH Ở TORONTO - Trang 123

Chương 15: Chặng đường mới

Quân ra đón cô ở sân bay với một bó hoa to và một nụ cười rạng

rỡ. Vi thấy bối rối, ngượng ngùng trước niềm vui không thể che
giấu của anh. Cô cố gắng mỉm cười gượng gạo rồi lại tự cắn vào
môi mình một cái như thể cô vừa nói dối một cách trơ trẽn. Nhưng
Quân dường như chẳng quan tâm đến điều đó. Tâm trí anh còn
đang bận bịu với niềm hạnh phúc mới. Anh vui vẻ xách hành lý của
cô cất vào cốp xe, tíu tít hỏi han cô những chuyện ở Việt Nam, rồi
lại thao thao kể cho cô nghe rằng anh đã dàn xếp mọi chuyện ở đây
ra sao để sẵn sàng đón cô trở về.

- Anh đã tìm được cho em một phòng nhỏ trong nhà một bà già

độc thân gần chỗ anh ở rồi Vi ạ - Anh vui vẻ thông báo - Ở đó em sẽ
được yên tĩnh học hành, lại cũng tiện đường tới trường, em cũng có
thể tới quán ăn giúp anh những khi em rảnh rỗi nữa.

- Vậy à, cảm ơn anh. Anh thật tốt quá - Vi thốt lên thật lòng.

- Người Bắc thường hay khách sáo như vậy sao - Anh cười - Một

khi đã quyết định giúp em, bất cứ cái gì có thể anh cũng sẽ làm cho
em. Nếu em muốn cảm ơn thì chắc sẽ còn phải cảm ơn dài dài đó.

Vi ngượng nghịu cười trừ. Cô mệt mỏi tựa đầu vào cửa kính, lơ

đãng nhìn những dòng xe nối đuôi nhau lướt đi vun vút. Thế là
bắt đầu một chặng đường mới, một cuộc sống mới, và cô sẽ phải
trở thành một con người mới, mang một bộ mặt mới, một tinh thần
mới để sẵn sàng đón nhận những thử thách mới. Kể từ ngày gõ phím
chữ đầu tiên trong email gửi cho Quân, cô đã bắt buộc mình phải
đoạn tuyệt hoàn toàn với quãng thời gian hai năm êm đẹp của cuộc
đời mình. Vi muốn những kỷ niệm đau thương đó nếu không thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.