ĐỢI ANH Ở TORONTO - Trang 139

rằng cô đã chuẩn bị quà cho bố và em trai rồi, anh vẫn cứ nhất
quyết mua đủ quà cho tất cả mọi người, vì “em mua là việc của em,
đây là quà của anh cơ mà”. Rồi một ít mỹ phẩm, để biếu, tặng các
bà, các chị họ hàng gần xa hoặc bạn bè cô. Các loại vitamin tổng hợp,
thuốc đau khớp xương… thì là để bố cô và em cô dùng dần. “Người
già uống mấy thứ này tốt lắm đó, còn thì để đề phòng em cần
phải mang biếu bà con, họ hàng… hay mấy người cán bộ”, anh hạ
giọng ở cuối câu, chỉ sợ lỡ lời khiến cô tủi thân. Vi cúi đầu, mắt
đỏ hoe nhưng vẫn kiên quyết “em không có nhiều họ hàng, với lại
hoàn cảnh gia đình em như vậy, mọi người đều thông cảm. Anh mua
nhiều làm gì cho tốn kém”. “Mấy khi mình về đâu, không có chút
quà thấy kỳ lắm đó”, anh bảo. Cô phải ra sức căn ngăn anh mới
chịu tạm dừng danh mục những thứ cần mua sắm, nhưng vẫn nói
thêm: “Tạm thời vậy được rồi, nếu còn cần gì mai mình mua bổ
sung sau”. Cuối cùng thì anh cũng chịu ra về, sau khi tất tả chạy
lại vào cửa hàng vì chợt nhớ ra còn chưa mua cho cô một cái gối hơi,
để cô đỡ mỏi cổ khi đi máy bay đường dài.

Vi thẫn thờ nhìn đống hàng hóa ngồn ngộn chiếm trọn gần

nửa căn phòng bé nhỏ của cô. Hôm nay biết tin, bác cô lại gửi thêm
một thùng xốp đựng thịt bò, “để mọi người được thưởng thức thịt bò
Canada cho biết”. Vi dở khóc, dở cười, bảo rằng cô sợ những thứ
này mang qua hải quan không biết có vấn đề gì không”. Nhưng
bác cô gạt phắt đi, “Chẳng có vấn đề gì hết, bà Sáu Liên mới vừa
mang mấy thùng về Việt Nam kìa. Cái thứ đặc sản này, Việt Nam
đâu có, mang về mới quý đó con”. Cô đâu dám cãi lời, đành cung cúc
vâng dạ. Cũng may, Quân gánh hết nhiệm vụ đóng hành lý cho cô.
Anh sắp xếp đâu ra đấy, cân kẹo đầy đủ từng vali trước khi đề
tên, địa chỉ của cô cẩn thận rồi dùng băng dính quấn xung quanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.