số những món ăn đã được Vi dẫn đi thưởng thức mấy ngày vừa qua.
Anh chọn món bún chả Hà Nội để làm “tác phẩm” thực tập đầu tay
sau khi đã trưng cầu ý kiến mọi người, có cân nhắc đến tất cả
các điều kiện khách quan (ví dụ như thời tiết: trời lạnh thế này
ngồi quạt chả thì ấm phải biết) và chủ quan (ý thích của Vi đóng
vai trò quyết định). Vốn có năng khiếu bẩm sinh, nên “tác phẩm”
của anh tương đối thành công (chả nướng thơm lừng, vàng đều mà
không cháy), duy chỉ có nước chấm là anh cho đường hơi quá tay,
nhưng về tổng thể vẫn rất ngon, được mọi người hoan nghênh nhiệt
liệt. Bữa trưa đầm ấm kéo dài đến hơn hai giờ chiều. Nghỉ ngơi
một lúc, quãng năm giờ, Quân rủ Vi lên phố cổ mua mấy thứ đồ
lưu niệm để anh mang về Canada vừa làm quà tặng, vừa để trưng bày
trong quán. Vi miễn cưỡng gật đầu, dù trong lòng không muốn đi
đâu cả, nhưng cô cũng không nỡ để anh đi một mình. Chiếc xe máy
cà tàng của bà bác lại được trưng dụng. Ngồi lên xe, Quân vừa cười
vừa bảo Vi: “Em phải bám cho chắc vào, kẻo bị rơi giữa đường thì
anh cũng không đảm bảo đâu”. Vi cũng cười trêu anh: “Nếu anh sợ
thì để em chở, hồi trước em cũng tổ lái lắm đấy”. Quân vội vàng
lắc đầu: “Thôi, anh không có gan ngồi sau xe phụ nữ”.
Vào đến trung tâm, Vi mới phát hiện ra hôm nay là Noel. Ở khu
nhà bà bác chẳng có tí không khí nào nhưng ở đây thì thật là rầm rộ.
Nhìn những biểu tượng trang trí trước cửa Tràng Tiền Plaza và các
cửa hàng xung quanh bờ hồ, Quân cứ xuýt xoa kêu nhớ Noel ở
Toronto quá. Dọc theo bờ hồ, đông nghịt những người là người.
Dòng người đổ vào nhà thờ lớn kéo dài ra đến tận đây, gây tắc cả
một tuyến phố, chủ yếu là những người trẻ tuổi, trai thanh, gái
lịch, ăn mặc rất mốt. “Ở Hà Nội cũng có nhiều người theo đạo
Thiên Chúa quá nhỉ”, Quân nhận xét. Vi phì cười, giải thích: “Không
phải đâu, phần lớn là người ta đi chơi thôi. Chẳng theo đạo gì cũng
thích vào nhà thờ xem làm lễ. Bây giờ ở nước ngoài có ngày lễ nào thì
ở
Việt Nam cũng có y như vậy, mà có phần còn hoành tráng hơn ý