Thấy Vi vẫn còn có vẻ do dự, anh đứng dậy, kéo tay cô:
- Vội gì đâu, em còn phải gặp coach của em xin ý kiến nữa cơ mà.
Bây giờ cũng muộn rồi, cứ phải đảm bảo cho cái dạ dày của mình
trước đã.
Có người khuyến khích, Vi chặc lưỡi đứng lên. Một ngày xui xẻo
như thế này là quá đủ rồi. Hôm nay không phải lủi thủi ăn tối một
mình cũng đã là một hạnh phúc đối với cô, và chẳng việc gì cô phải
từ chối cái hạnh phúc nhỏ nhoi ấy chỉ vì một người không xứng
đáng là bạn.
Mấy hôm sau, một cuộc họp kín được triệu tập để giải quyết
vấn đề khúc mắc giữa Nicole và Vi. Thành phần cuộc họp này
bao gồm coach của Nicole, coach của Vi, Nam và hai đương sự của vụ
việc. Cuộc họp mở đầu với “bản cáo trạng” mà Nicole viết nhằm hạ
bệ Vi. Sau đó đến lượt Vi phản bác lại. Nam trình ra những chứng cứ
không thể chối cãi về kết quả công việc của Nicole. Còn phía
Nicole, do không thể lấy được ý kiến làm chứng của những người
khác trong nhóm, nên “lời buộc tội” đối với Nam coi như vô giá trị.
Luận điệu “phân biệt chủng tộc” mà Nicole đưa ra làm cái cớ để bào
chữa cho khả năng làm việc yếu kém của mình cũng không thuyết
phục được ai. Câu chuyện đáng lẽ ra có thể chấm dứt ở đây với một
kết thúc có hậu: chiến thắng thuộc về người tốt, kẻ xấu phải bị
trừng trị. Nhưng, thật không may cho Vi là coach của Nicole và coach
của cô lại vốn dĩ không ưa gì nhau, từ lâu đã ngấm ngầm bằng
mặt mà không bằng lòng. Vì vậy, “cuộc chiến” của cô và Nicole đã
châm ngòi cho một cuộc chiến có quy mô lớn hơn giữa các coach với
nhau. Mặc dù Nicole không có bằng chứng gì chứng tỏ Vi đã “sỉ
nhục” hay “miệt thị” gây tổn thương tinh thần nghiêm trọng cho
Nicole, nhưng mặt khác, Vi cũng không thể chứng minh được là
những điều cô trao đổi với Nicole chỉ thuần túy công việc. Vin vào
cớ đó, coach của Nicole vẫn nhất quyết đòi phải xem xét lại mức