- Xui xẻo quá, lại còn làm liên lụy đến cả anh nữa.
- Chuyện bình thường thôi, trên đời cũng có nhiều loại người
khác nhau mà. Anh nghĩ chuyện này cũng sẽ không ảnh hưởng gì
nhiều. Nicole không có bằng chứng thì chẳng giải quyết được việc
gì.
- Em vẫn không hiểu, em đã làm gì khiến Nicole ghét em đến
thế - Vi đập tay vào trán. Cô suy nghĩ mãi vẫn không thể chấp nhận
nổi cái sự thực phũ phàng này.
- Anh tưởng con gái bọn em phải nhạy cảm với vấn đề này hơn
chứ - Anh khẽ cười - Có thể chỉ là ghen ghét, đố kị, có thể do Nicole
muốn vớt vát kết quả đánh giá performance để cứu vãn cơ hội được
lên senior associate năm tới. Nếu performance của Nicole job nào
cũng tệ như thế thì cô nàng chắc phải tiếp tục thêm một năm ở vị
trí cũ, mà không chừng có thể bị sa thải. Thực ra, anh cũng không
muốn đánh giá Nicole ở mức D, nhưng với kết quả phần việc mà
Nicole đã làm, anh không thể đánh giá khác được.
Vi vẫn cúi mặt, cảm giác trống rỗng, hoang mang bởi sự đổ vỡ
niềm tin đang tràn ngập lòng cô. Cô cứ nghĩ ở một công ty như thế
này hẳn là toàn những người tử tế, hay ít nhất thì họ cũng nên cư xử
một cách đúng mực chứ. Chẳng phải những người làm công việc như
cô luôn tự hào vì đã được đào tạo bài bản, luôn tự hào về đạo đức
nghề nghiệp của mình đó sao? Chợt nhớ ra còn phải viết bản tường
trình, Vi chán nản đứng dậy:
- Cứ tưởng hôm nay được về sớm, ai ngờ lại vướng phải cái của nợ
này. Thôi anh về trước đi, em làm xong bản tường trình rồi mới về
được. Cảm ơn anh đã ngồi nghe em kể lể.
- Kệ nó đi. Em chưa ăn tối phải không? Giờ đi ăn luôn thôi - Anh
rủ.