ĐỢI ANH Ở TORONTO - Trang 341

Vi lại cúi mặt xuống để cho anh không thấy đôi mắt ngấn nước
của cô.

- Em xin lỗi - Cô nói khẽ - Em không thể giữ những kỷ vật này nữa.

- Love means never having to say you're sorry - Tiếng anh bỗng

nhỏ như vọng về từ quá khứ. Đôi mắt anh vẫn không rời khỏi trái
tim giấy đang cầm trong tay.

Kỷ niệm ùa về sau câu nói đó của anh. Vi bỗng thấy hình ảnh

của chính mình trong căn phòng của anh ngày đó, ngày mà cô quyết
định đòi giữ một trái tim, ngày mà cô đã dứt khoát nghĩ rằng mình
sẽ không bao giờ hối tiếc, ngày mà cô đã nói với anh câu nói kinh
điển đó thay cho lời tỏ tình… Nhưng quả thực cô chưa bao giờ hối
tiếc vì đã yêu anh, kể cả cho đến giờ phút này. Nếu có điều gì
phải thực sự hối tiếc thì đó chính là cô tiếc số phận đã không
sắp đặt cho cô gặp anh đúng thời điểm. Cuộc đời mỗi con người hình
như luôn được định đoạt sẵn. Mà cô thì không đủ dũng cảm, không đủ
tự tin, cũng không đủ mơ mộng để thay đổi những sắp đặt ông trời
đã dành riêng cho mình… Cô định nói một câu gì đó cho vơi bớt nỗi
lòng, nhưng khi cô ngẩng lên, cô thấy đôi mắt anh đang gắn chặt
vào khuôn mặt cô khiến cho trái tim cô nhói buốt.

- Anh thực sự không còn chút hy vọng nào sao? - Giọng anh cũng

tuyệt vọng như chính câu hỏi mà anh dành cho cô.

- Em xin lỗi - Vi nghẹn ngào, cúi mặt xuống để tránh ánh mắt

anh.

- Anh có thể hỏi vì sao được không? - Anh thoáng ngập ngừng.

- Em… em… - Cô bỗng nhiên lắp bắp - … Em…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.