ĐỢI ANH Ở TORONTO - Trang 39

xuống đắp chăn cho cô, trước khi chìm vào một giấc ngủ đầy mệt
nhọc và mộng mị.

Anh ngồi trên sàn nhà, bên cạnh sofa, nắm bàn tay nhỏ bé của

cô trong tay anh, chốc chốc lại đưa tay sờ lên trán cô xem có bớt
nóng chút nào không. Khuôn mặt trông nghiêng của cô trong giấc
ngủ thật dễ thương. Vầng trán phẳng phiu, đôi mắt nhắm nghiền
càng làm nổi bật hàng mi dài. Cơn sốt làm cho má cô hồng hào và
đôi môi trở nên mọng đỏ đầy quyến rũ. Anh lặng lẽ ngắm khuôn
mặt cô một lúc thật lâu, bàn tay vẫn nắm chặt tay cô không rời, như
thể anh sợ nếu buông tay ra cô sẽ tan biến đi như một ảo ảnh.
Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng tíc tắc đều đều của chiếc
đồng hồ treo tường là còn nhắc nhở đến sự tồn tại của thời gian.
Anh chắc hẳn sẽ còn ngồi đó đến sáng nếu như cô không bất
chợt cựa mình, tấm chăn đắp trên người cô tuột xuống sàn một
nửa. Nhận ra cô sẽ không thể nằm thoải mái trên chiếc sofa chật
chội, anh quyết định bế cô vào phòng ngủ. Cẩn trọng như nâng một
chiếc bình pha lê dễ vỡ, anh nhẹ nhàng bế cô lên, cố hết sức
không làm cô thức giấc, rồi đi chầm chậm từng bước. Và cũng vẫn
với một sự cẩn trọng như thế, anh đặt cô nằm ngay ngắn trên
chiếc giường rộng rãi của anh, không quên đắp chăn cho cô trước
khi bước ra. Anh quay trở lại ngay sau đó với một chậu nước và chiếc
khăn mặt. Anh vò ướt chiếc khăn, vắt thật khô rồi đắp lên trán
cô, đây là cách giảm sốt mà mẹ anh vẫn làm mỗi khi anh ốm. Vò -
vắt - đắp - rồi lại vò - vắt - đắp, anh kiên nhẫn ngồi bên cô như
một bà mẹ mẫu mực chăm sóc cô con gái nhỏ, cho đến khi cơn
buồn ngủ kéo anh gục xuống bên giường, tay anh vẫn nắm chặt tay
cô không rời.

Vi thấy mình lạc giữ một nơi hoàn toàn xa lạ, bóng đêm bủa vây

xung quanh cô. Cô không thể nhận ra đây là đâu và cũng không thể
nhìn rõ được vật gì. Chỉ có những tiếng tít tít đều đều kỳ lạ độc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.