Jacob lúc lắc hộp đựng bữa ăn trưa trước mặt cô, ra ý hỏi. Vi nhìn
lên, khẽ lắc đầu bảo cô không đói.
- Are you allright?
- Cậu bạn có vẻ lo lắng khi thấy đôi mắt
mệt mỏi của cô.
Vi xua tay, trấn an cậu, bảo rằng cô không sao, chỉ hơi buồn
ngủ một chút thôi, cậu cứ đi ăn đi, lát nữa sẽ gặp lại. Jacob nhún vai,
vẫy tay với cô rồi quay bước ra phía cửa. Vi lại gục xuống bàn trong
tư thế cũ, hoàn toàn không cảm thấy đói chút nào. Có tiếng
chuông điện thoại vang lên đâu đó. Vi giật mình thảng thốt. Mặc dù
biết chắc tiếng chuông đó không phải là của cô nhưng cô vẫn
không thể ngăn mình giơ điện thoại lên kiểm tra, để rồi lại đặt
xuống với một nỗi thất vọng tràn trề. Đã hai hôm trôi qua. Không
hề có một tin nhắn hay một cuộc điện thoại nào của anh. Vi cứ đinh
ninh rằng, sau đêm hôm đó, sau tất cả những chăm sóc mà anh đã
dành cho cô, chắc chắn mọi sự sẽ đổi khác. Buổi hẹn hò đầu tiên
đó lẽ ra phải là cột mốc, đánh dấu một thời kỳ chuyển biến mới
trong mối quan hệ của cô với anh. Hay ít ra thì anh cũng sẽ phải gọi
điện cho cô để hỏi thăm xem sức khỏe của cô đã khá hơn chưa. Nhưng
trái với tất cả các dự đoán của cô, anh không hề liên lạc. Như thể
hoàn toàn không có buổi tối đáng nhớ đó. Như thể sự tồn tại hay
sức khỏe của cô chẳng can hệ gì tới anh…
Tâm trạng thấp thỏm, chờ đợi, lo âu, giận dỗi cứ đeo đẳng theo cô
lên tới tận giường ngủ. Vi thất vọng đặt điện thoại xuống. Lẽ nào
lần này trực giác của cô lại phản bội cô? Ngập ngừng đôi chút, cô
quyết định sẽ gọi điện cho anh, ít ra thì cũng phải nói cảm ơn anh đã
chăm sóc cho cô hôm đó. Quyết định rõ ràng như vậy, nhưng thực
hiện không dễ như cô tưởng. Suy đi tính lại, cuối cùng cô đành chọn
giải pháp nhắn tin, như vậy dù sao cũng tránh được việc phải trực
tiếp nói chuyện với anh. “Chào anh. Cảm ơn vì buổi tối hôm nọ…”.
Vi lắc đầu, xóa đoạn tin nhắn. Nghe không ổn, “buổi tối hôm nọ”