Chương 7: Lời tỏ tình không báo trước
Jacob là một chàng trai người Nga gốc Do Thái, tóc vàng, mắt
xanh, mũi lõ, chắc chắn phải cao cỡ 1m85 trở lên, bởi vì đứng cạnh
cậu, cho dù Vi có ngẩng đầu lên thì cố lắm cũng chỉ chạm được tới
vai cậu mà thôi. Trong buổi gặp mặt đầu tiên của lớp, chính Jacob đã
đến làm quen với cô… Ở lớp của cô, Vi là người Việt Nam duy nhất
đến từ Việt Nam. Nói như vậy là vì ngoài cô ra cũng có thêm hai bạn
nữa gốc Việt, nhưng sinh ra ở đây, nên hầu như không biết nói
tiếng Việt. Còn lại thôi thì đủ cả: Ấn Độ, Đức, Nga, Italy, Philipin…
và non nửa lớp là người Trung Quốc các loại (Hồng Kông, Đại Lục,
Đài Loan). Vi vẫn còn nhớ hôm ấy, khi cô đang bỡ ngỡ đứng lơ ngơ
một góc, giữa những âm thanh hỗn độn của cái hợp chủng quốc các
thứ tiếng khác nhau, bỗng vang lên một câu tiếng Việt, tuy không
có dấu, nghe rất buồn cười, nhưng vẫn cứ khiến Vi ấm lòng:
- Chao ban. Ban la nguoi Viet Nam?
Vi ngỡ ngàng quay lại, ngạc nhiên thấy câu nói đó phát ra từ
miệng một chàng trai “Tây” 100%. Vi thích thú mỉm cười, trả lời
bằng tiếng Việt:
- Vâng, mình là người Việt. Bạn biết nói tiếng Việt à?
Chàng trai ngớ ra nhìn Vi, rồi nhoẻn một nụ cười tươi rói, giơ tay
lên đầu hàng, sau đó trả lời Vi bằng tiếng Anh rằng cậu chỉ biết
mỗi một câu tiếng Việt đó thôi. Vi lại hỏi sao cậu biết cô là người
Việt Nam, thì cậu bèn chỉ vào tên cô được ghi đậm nét ở trang bìa
cuốn sổ ghi chép mà cô đang cầm trên tay. “Họ Nguyễn là một họ
rất phổ biến của người Việt Nam”, cậu bảo. Vậy là từ đó, Vi có một
người bạn thân duy nhất ở xứ sở xa lạ này.