ĐÔI BẠN - Trang 102

Đưa mắt nhìn quanh, Dũng nhận thấy nhiều chứng cớ về sự sút kém của
nhà Cận. Chàng đoán là có việc gì khác thường đã xảy ra và định bụng ít
nữa sẽ hỏi Cận cho biết rõ.
Uống xong chén nước, Dũng bảo Trúc:
-Ta ra vườn chơi đi.
Cụ chánh nói:
-Lâu không thấy các cậu lại câu cá. Bây giờ khối cá to.
Trúc cười nói:
-Chắc là to hơn con cá anh... Xuân câu được độ nào.
Trúc nói khác đi vì không muốn nhắc đến tên Thái.
Như cái máy, Dũng đi về phía cây khế ở bờ ao. Chàng nhớ đến lúc đứng
nói chuyện với Loan hôm Thái đi. Chàng tưởng như mình đã phải xa Loan
gần một năm rồi và muốn được thấy mùi hoa khế để nhớ lại Loan hôm đó,
sống lại cái giây phút thần tiên, đứng với nàng dưới gốc khế, mùa thu năm
ngoái.
-Ai vào vườn hái trộm khế thế kia?
Tiếng nói thanh thanh và tiếng cười giòn của một người con gái làm Dũng
và Trúc giật mình quay lại.
-À, ra anh Dũng, anh Trúc
Tuy đã lâu không gặp, Trúc cũng nhận ra tiếng Hà và ngạc nhiên hết sức vì
cách ăn nói tự do của nàng.
Hà tiến lại gần, Trúc thấy nàng lớn khác hẳn trước. Cặp môi không cười mà
vẫn tươi, hai vết lõm đồng tiền ở má và đôi mắt đen lánh, đuôi cúp xuống,
có vẻ thơi ngây tinh nghịch khiến Trúc khi nhìn mặt Hà rồi không lấy làm
lạ về cách ăn nói của nàng nữa: Một người có vẻ mặt, có dáng điệu như
nàng thì tự nhiên lời ăn tiếng nói phải nhanh nhẩu và lơi lả như vậy. Dũng
và Trúc thấy dễ thân với Hà ngay và đối với một người như nàng không thể
giữ điệu bộ đứng đắn, trang nghiêm được.
Hai người cùng chạnh nghĩ đến Phương, hồi chưa bị bắt, nhanh nhẹn tươi
cười đi hô hào các chị em buôn bán tầy chay một cửa hiệu Khách.
Dũng hỏi:
-Cô vừa đi đâu mà bồ hôi bồ kê thế kia?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.