ĐÔI BẠN - Trang 59

ra chắc vì ông đã tức tối lắm không thể nén được nữa.Nghĩ vậy nên Dũng
định cố sức giữ vẻ mặt bình tỉnh khi phải nghe lời trách mắng của cha.
Ông tuần nói:
-Anh đã lớn rồi,anh phải liệu lấy thân anh,cho tôi khỏi phải lo.
Bà Hai rút ống vôi,ngửa mặt,quệt vội chiếc que vôi vào lưỡi,rồi vừa nhai
trầu vừa nói:
-Ông nói làm gì.Tôi đã mấy lần nhờ anh cả khuyên anh ấy thôi đi mà anh
ấy có nghe đâu.
Bà cười và nói tiếp theo giọng đùa bởn và cố làm như âu yếm để cho Dũng
khỏi giận mình:
-Tôi chịu ông tướng cứng đầu cứng cổ nhất nhà.Ngay từ hồi còn bé đã thế
rồi.
Ông tuần ngắt lời vợ:
-Bà để tôi nói nào.Tôi không muốn mang tiếng có một người con du đãng.
Dũng quay lại phía ông tuần,dạ khẻ một tiếng làm như chưa nghe rõ lời
cha. Ông tuần nói luôn:
-Độ này anh bỏ cả học hành, đi bè bạn với bọn du thủ du thực,anh làm
tiếng xấu cho cả họ.
Dũng toan nói phân trần để bênh vực những người bạn,nhưng ông tuần gạt
đi:
-Anh đừng cãi.Tôi biết lắm.Anh làm việc gì mà tôi không biết.Dẫu sao thì
tôi chỉ muốn anh ở nhà nghĩ đến sự học hành cho nên người xứng
đáng.Người ta trông vào không thẹn.Anh đã lớn,tôi mong anh biết nghĩ và
đừng để tôi nói nhiều.
Ngừng một lát, ông tiếp theo:
-Nhất là giữa lúc này.Anh muốn tương lai anh khá thì anh phải để yên cho
tôi cố sức lo lắng cho anh mới được.
Muốn khỏi cãi lại ông tuần,Dũng cầm ấm nước rót vào chén,chàng thấy tay
chàng run run.Biết là một phút rất nghiêm trọng,Dũng phải cố sức giữ cho
lòng được thản nhiên.Lời mắng của ông tuần chàng cho là không quan hệ
gì, ông tuần khuyên chàng học chăm chỉ thì chàng sẽ học chăm.Nhưng sự
xung đột của chàng với ông tuần ngấm ngầm đã từ lâu rồi,những sự trái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.