ĐÔI BẠN CHÂN TÌNH - Trang 119

ào ào, rít lên tiếng than van khi luồn qua rễ cây, mặt trăng mọc trên đỉnh đồi
tỏa ánh sáng xuống mặt nước và ném bóng dâm xuống dưới hàng cây. Y
thấy một cô con gái ngồi đó, cô này vừa cãi nhau với người tình. Gã bỏ đi để
cô ngồi lại một mình. Goldmund đến ngồi bên cạnh nghe nàng than thở và
vuốt ve tay nàng, nói chuyện rừng núi hươu nai cho nghe, an ủi và làm cho
nàng cười một chút, nàng chịu để cho y hôn. Nhưng kia, người tình của nàng
trở lại: gã đã nguôi nguôi và tỏ ra hối hận. Trông thấy Goldmund ngồi cạnh
nàng gã xông lại đấm túi bụi; Goldmund khó mà đánh lại, nhưng sau cũng
trị nỗi gã, gã bỏ chạy về làng vừa chạy vừa chửi bới; người con gái đã biến
mất từ lâu. Nhưng Goldmund không tin được là yên ổn, y bỏ ý định ngủ lại
và lên đường vào giữa nửa đêm; dưới ánh trăng bạc y đi giữa cảnh vật yên
tĩnh, khoái trí vì hai chân dẻo dai, y đi cho đến lúc sương đêm rửa sạch bụi
giầy, cho đến lúc bất thần thấy mỏi mệt y nằm ngủ dưới gốc cây thứ nhứt
gặp bên đường. Trời sáng đã lâu, y thấy cái gì buồn buồn trên mặt trong lúc
ngái ngủ y đưa tay lên dụi mặt rồi lại ngủ thiếp. Chẳng bao lâu y tỉnh dậy vì
vẫn bị cù nhột: một cô gái quê nhìn y và lấy cành liễu cù vào mặt. Y đứng
dậy đảo đồng đảo địa, hai người mỉm cười đồng ý rồi cô gái dẫn y đến một
cái lều để ngủ được êm ấm hơn; họ nằm ngủ bên nhau một lát, sau cô gái bỏ
đi, lúc trở lại đem theo một thùng sữa còn nóng hổi. Y tặng cô gái một cái
băng xanh cột tóc y đã nhặt được trong thành phố cách đây ít bữa, họ hôn
nhau một lần nữa trước khi y lên đường. Tên nàng là Franciska, y buồn rầu
khi phải từ giã nàng.
Tối hôm ấy y ngủ trọ trong một tu viện, sáng dậy dự lễ; hàng ngàn ký ức
xôn xao trong trí một cách kỳ lạ, khí lạnh dưới gian nhà xây bằng đá, tiếng
dép lẹp kẹp trên nền đá lát hành lang, cảnh vật quen thuộc ấy làm tim y thắt
lại, Lễ xong, giáo đường trong tu viện trở lại yên tịnh. Goldmund vẫn quỳ ở
đó, trái tim rung động một cách kỳ lạ, đêm trước y đã nằm mơ rất nhiều.
Không biết tại sao y thấy cần phải kiếm cách thay đổi cuộc sống, từ bỏ lối
sống trước đây; có lẽ kỷ niệm Mariabronn và tuổi thơ sùng đạo đã làm y xúc
động như vậy. Y thấy cần phải xưng tội, chuộc tội. Y cần phải thú nhiều tội
nhỏ, nhiều lỗi nhẹ, nhưng tội nặng đè lên tim là tội giết Victor. Đã biết bao
lâu y không hề xưng tội! Y biết rằng tội của mình không nhẹ và không ít, và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.