ĐÔI BẠN CHÂN TÌNH - Trang 145

cá chiên, không hề kinh tởm. Nhưng bao giờ cũng vậy, như có phù phép bất
thần y mất hẳn vui sướng yên ổn, y thoát ra khỏi những lỡ lầm ấy, y gột rửa
lớp mỡ cá nhầy nhụa, y từ khước sự tự thỏa mãn hời hợt, y không còn làm ra
mình quan trọng, y không để cho lương tâm yên ổn một cách lười biếng như
thế; chính vì thế mà y bị dồn vào chỗ cô đơn, vào những lúc mơ mộng trống
rỗng, những cuộc lang thang khắp nơi; chính vì thế mà y suy ngẫm về những
vấn đề đau khổ, tử sinh, về tính cách hợm hĩnh của hành động người đời, và
rốt cục y đi đến chỗ nhìn thẳng xuống hố thẳm. Có khi một sự vui vẻ bất
thần hé nở trong khi y suy tư vô vọng về cuộc đời điên đảo hãi hùng: một sự
mê say ái tình mạnh mẽ, ý muốn hát một bài ca hay và họa một bức tranh,
ngửi một bông hoa thơm, đùa rỡn với con mèo, thế là đủ cho y trở lại thỏa
hiệp với cuộc đời một cách trẻ con. Ngay bây giờ sự thỏa hiệp ấy đã trở lại,
và ngày mai, ngày mốt, đời lại tươi đẹp thích thú. Cứ như thế cho đến lúc tái
hiện sự buồn bã, sự suy nghĩ vẩn vơ, sự thương xót vô vọng cho con cá chết
ngóp, đóa hoa úa tàn, sự ghê tởm đời sống thờ ơ, lãnh đạm, lòng người trơ
như đá, xấu như heo, mắt mở to mà không thấy gì cả. Vào những lúc ấy y
không thể ngăn mình nghĩ đến Victor, người khóa sinh lang thang ngày xưa
y đã đâm dao vào cạnh sườn rồi bỏ nằm trên đám cành thông người đầm đìa
máu, y nghĩ đến với chút hiếu kỳ đau đớn, tim thắt lại; và y phải suy tính,
phải tự hỏi Victor rồi ra thế nào, thú rừng đến ăn hết thây xác hay còn lại
chút gì chăng? Phải rồi, xương thì còn lại với vài đùm tóc. Và xương thì rồi
sẽ ra sao? Phải bao lâu, vài chục năm hay vài năm nữa xương mới tan rã mà
trở thành cát bụi?
Ngày hôm nay, trong khi tim y buồn rầu khắc khoải và căm giận chua chát
vì thói đời, vì chính mình nữa. y nhìn mấy con cá với lòng thương hại, mấy
người trong chợ với sự ghê tởm, như vậy tất nhiên y phải nghĩ đến Victor.
Có lẽ người ta đã trông thấy xác hắn và đã chôn cho hắn? Và nếu như vậy
thì bây giờ xương đã rữa hết thịt chưa? Xác đã thối nát chưa? Sâu đã ăn hết
chưa? Còn tóc trên đầu, còn lông mày trên mắt chăng? Và cuộc đời phiêu
lưu của Victor lắm chuyện, lắm ngón bông lơn, lắm trò hề quái dị như thế,
bây giờ phỏng có ích gì? Ngoài kỷ niệm lờ mờ của kẻ giết chết hắn, còn lại
cái gì của một kiếp người không đến nỗi tầm thường như những ngườỉ khác?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.