ĐÔI BẠN CHÂN TÌNH - Trang 196

Nàng nằm yên cho đến lúc chàng mặc xong quần áo, chàng kéo mền đắp
cho nàng và hôn nàng lên mắt.
“Goldmund, tại sao anh lại phải đi thế. Ngày mai trở lại nhé. Nếu có gì nguy
hiểm em sẽ báo cho anh biết!”
Nàng kéo chuông gọi. Mụ hầu buồng ở cửa ngoài đưa y ra khỏi lâu đài. Y
những muốn cho mụ một đồng tiền vàng; y xấu hổ vì mình nghèo khó.
Đến nửa đêm y ra chợ hàng cá đứng đưa mắt nhìn về nhà. Đã khuya rồi,
không còn ai thức cả, chắc y phải ngủ ngoài đường rồi. Y ngạc nhiên mà
thấy cửa mở, bèn lẻn vào nhà rồi đóng cửa lại, phải đi qua bếp mới lên được
tới phòng mình. Trong bếp có ánh lửa. Marie còn ngồi trước bàn bếp, bên
cạnh một cây đèn dầu. Sau hai ba giờ ngồi đợi nàng vừa gục đầu xuống ngủ
thiếp đi. Y bướcvào làm nàng giật mình.
“Ồ! Marie, cô còn thức đấy à?”
“Vâng em vẫn thức, nếu không, anh đã thấy đóng cửa rồi.”
“Đáng tiếc rằng cô thức khuya quá như vậy để đợi tôi. Cô đừng giận tôi
nhé.”
“Tôi không giận anh đâu, tôi chỉ hơi buồn thôi.”
“Cô không nên buồn, mà tại sao lại buồn?”
“Anh Goldmund ạ, em cũng muốn khoẻ mạnh, đẹp đẽ! Nếu thế thì anh đã
chẳng đến những nhà khác, yêu những người khác Anh sẽ ở lại với em một
lần, và anh sẽ thân thiết với em hơn.”
Trong tiếng nói dịu dàng của cô gái, không có một tia hy vọng, một chút đau
khổ, chỉ có sự buồn rầu. Y đứng lại gần nàng, lòng bối rối. Cô gái làm y
thương hại quá, nhưng y không biết nói gì. Y thong thả để tay lên đầu nàng,
vuốt tóc nàng, nàng ngồi yên lặng để cho mấy ngón tay luồn qua kẽ tóc mà
cảm động rưng rưng nước mắt.
“Thôi anh đi ngủ đi. Tôi đã nói lỡ lời. Tôi buồn ngủ quá rồi. Thôi chào anh!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.