ĐÔI BẠN CHÂN TÌNH - Trang 248

đó lại làm tôi khoan khoái, tôi nghe tiếng gẫy mà vui sướng. Tôi nằm dưới
nước và biết rằng mình sắp chết, nhưng lần này không như lần ở trong nhà
tù. Tôi không có gì mà phải chống đối; chết không phải là cái gì đáng ghê sợ
nữa. Tôi thấy đau đớn dữ dội và từ đấy thường thấy đau nữa, đồng thời tôi
thấy một giấc mơ, hay là một ảo giác, nếu anh muốn gọi thế là ảo giác. Tôi
nằm sóng sượt ra đó, trong ngực chỗ đau rát như lửa đốt, tôi dẫy dụa kêu la,
lúc ấy tôi nghe thấy một tiếng cười — một tiếng nói mà từ lúc lớn lên đến
giờ không nghe thấy nữa. Đó là tiếng mẹ tôi, một giọng nói đàn bà trầm
trầm, đầy khoái lạc và thân yêu. Tôi nom thấy mẹ tôi, mẹ tôi ở gần tôi, bế tôi
ngồi trên đầu gối, bà mở ngực tôi ra thò ngón tay qua kẽ xương sườn bứt trái
tim tôi. Khi đã trông thấy, đã hiểu, tôi không đau đớn nữa. Đến bây giờ, lủc
thấy đau, cũng không phải là đau, cũng không phải cái gì thù nghịch với
mình, đó là ngón tay mẹ móc trái tim tôi Bà ra sức mà kéo, có lúc bà ghì
chặt và khẽ kêu như bà khoan khoái lắm. Có khi bà cười và mắng yêu, có
khi bà bỏ tôi đấy, bay lên trời giữa mây xanh, tôi trông thay mặt bà to như
cái đám mây, bà bay lượn và mỉm cười, cái cườỉ buồn, hút lấy quả tim tôi
kéo ra khỏi ngực.”
Không lúc nào y ngớt nói đến mẹ.
Đến một trong những ngày cuối cùng y nói: “Anh còn nhớ không? Có lần
tôi quên mẹ tôi, anh đã giúp tôì trở lại với mẹ. Lần ấy tôi thật là khổ sở, như
là có miệng thú dữ cắn nát ruột gan. Chúng ta còn là thanh niên, những
người con trai xinh đẹp. Nhưng ngay từ lúc ấy mẹ tôi đã gọỉ tôi và tôi phải
theo mẹ. Ở đâu cũng có mẹ tôi; mẹ tôi là nàng Lise, cô gái hát rong; bà là
Đức Mẹ xinh đẹp của thầy Niklaus; bà là đờì sống, ái tình, khoái lạc; bà
cũng là khắc khoải, đói khát, thèm muốn. Bây giờ thì bà chết rồi, ngón tay
vẫn để trên ngực tôi.”
“Đừng nói nhiều vậy chú, để dành đến mai.”
Goldmund nhìn anh với cặp mắt tươi cười, với nụ cười mang từ chuyến đi
về, nụ cườỉ già nua, gẫy vụn, có lúc ngu xuẩn, nhưng cũng có lúc ánh lên sự
nhân từ, sự khôn ngoan.
“Anh à, tôi không muốn đợi ngày mai. Tôi phải vĩnh biệt anh, lúc vĩnh biệt
tôi phải nói hết. Anh hãy nghe tôi một chút nữa. Tôi muốn nói đến mẹ tôi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.