ĐỢI BỌN MỌI - Trang 36

2

QUỲ DƯỚI bóng râm của bức tường doanh trại cách cánh cổng mấy
thước, cô quấn mình trong cái áo khoác quá khổ, một cái mũ bằng lông thú
để mở trước mặt cô nằm dưới đất. Cô có cặp lông mày đen và thẳng cùng
mái tóc đen bóng của người thổ dân. Một phụ nữ thổ dân thì xin được gì
trong thị trấn? Chẳng có gì ngoài vài đồng xu lẻ trong cái mũ.

Hơn hai lần trong ngày tôi đi ngang qua cô. Mỗi lần như vậy, cô lại chú ý

đến tôi một cách lạ lùng, nhìn chằm chằm vào khoảng không phía trước
cho đến khi tôi lại gần, rồi thật chậm rãi ngoảnh đầu sang hướng khác. Lần
thứ hai tôi thả một đồng xu vào trong cái mũ. “Trời lạnh và tối thế này còn
ở ngoài đường sao được”, tôi nói. Cô gật đầu. Mặt trời đang lặn phía sau
một đám mây đen, cơn gió từ phương bắc báo hiệu sẽ có một đợt tuyết rơi,
quảng trường vắng hoe, tôi bỏ đi.

Ngày kế tiếp, cô không còn ngồi đó nữa. Tôi trao đổi với người gác

cổng. “Cả ngày hôm qua có một người phụ nữ ngồi xin ăn ở đằng kia. Cô
ấy từ đâu đến vậy?”. Cô ta bị mù, anh ta trả lời. Cô ấy là một trong số bọn
mọi mà Ngài Đại Tá đưa về. Cô ấy bị bỏ rơi lại.

Vài ngày sau, tôi thấy cô băng qua quảng trường, bước đi một cách chậm

chạp và lúng túng với hai cây gậy, tấm áo khoác da cừu kéo lê thành một
vệt dài trên nền đất phủ bụi phía sau. Tôi ra lệnh đưa cô đến phòng tôi. Cô
đứng trước mặt tôi, chống trên hai cái gậy. “Cởi mũ ra”, tôi nói. Người lính
đã đưa cô đến cởi mũ ra cho cô. Chính là cô gái ấy, cô gái có mái tóc đen
cắt ngang trước trán, vẫn khuôn miệng rộng đó, và đôi mắt đen nhìn xuyên
suốt tôi.

“Họ nói với tôi rằng cô bị mù.”

“Tôi vẫn nhìn được”, cô ta nói. Ánh mắt cô rời khỏi khuôn mặt tôi và

dừng lại ở bên phải, đâu đó phía sau tôi.

“Cô từ đâu đến?”. Bất giác tôi đưa mắt ngoái nhìn qua vai mình. Cô ta

đang nhìn chằm chằm vào khoảng không trên bức tường trống. Ánh mắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.