kiên định, không chút lay động. Dù đã biết câu trả lời, tôi vẫn lặp lại câu
hỏi. Cô ta chỉ đáp lại bằng sự im lặng.
Tôi bảo tên lính lui ra. Chỉ còn lại hai chúng tôi. “Tôi biết cô là ai”, tôi
nói. “Cô ngồi xuống chứ?”
Tôi đón đôi gậy từ tay cô và giúp cô ngồi trên chiếc ghế đẩu. Dưới tấm
áo khoác, cái quần lanh rộng nhét trong đôi bốt đế dày. Người cô có mùi
khói, mùi áo quần cũ mốc và cả mùi cá nữa. Đôi tay cô chai cứng. “Cô
kiếm sống bằng cách ăn xin à?”, tôi hỏi.
“Cô biết mình không được lưu trú trong thị trấn mà.
Chúng tôi có thể trục xuất cô bất cứ lúc nào và đuổi cô về với bộ tộc của
mình.”
Cô ta vẫn ngồi nhìn đăm đắm vào khoảng không phía trước một cách bất
thường.
“Nhìn tôi đây này”, tôi nói.
“Tôi đang nhìn. Đó là cách tôi nhìn.”
Tôi huơ tay trước mắt cô. Cô ta chớp mắt. Tôi ghé mặt lại gần hơn và
nhìn thẳng vào đôi mắt đó. Cô dời tầm mắt từ bức tường sang phía tôi. Hai
tròng mắt màu đen trong veo như trẻ thơ nổi bật trên tròng trắng mờ đục.
Tôi chạm tay vào má cô. Cô giật mình.
“Tôi vừa hỏi cô kiếm sống bằng cách nào.” Cô ta nhún vai. “Tôi giặt
thuê”.
“Cô sống ở đâu?” “Tôi sống.”
“Chúng tôi không cho phép những kẻ vô gia cư sống trong thị trấn. Mùa
đông đang gần kề. Cô phải có chỗ nào để ở. Nếu không cô phải trở lại với
tộc của cô.”
Cô ta vẫn ngồi bất động. Tôi biết rằng mình đang nói vòng vo.
“Tôi có thể cho cô một công việc. Tôi cần một người dọn dẹp những căn
phòng này ngăn nắp và chăm lo việc giặt là. Người phụ nữ đang đảm nhiệm