ĐỢI BỌN MỌI - Trang 38

việc này không vừa ý tôi lắm.

Cô ấy hiểu điều tôi đang đề nghị. Cô ngồi yên không nhúc nhích, hai bàn

tay đặt trong lòng.

“Cô có một mình phải không? Hãy trả lời tôi.” “Vâng”, cô nói gần như

thì thầm, rồi hắng giọng, “Đúng thế”.

“Tôi vừa đề nghị cô nên đến đây mà làm việc. Cô không được ăn xin

trên đường. Tôi không thể cho phép điều đó. Và cô phải có một nơi để ở.
Nếu làm việc ở đây, cô có thể ở phòng dành cho đầu bếp.”

“Ông không hiểu rồi. Ông không muốn một người giống tôi đâu.” Cô ấy

mò mẫm tìm gậy của mình. Tôi biết cô không thể nhìn thấy. “Tôi…”, cô
giơ ngón tay trỏ lên, rồi nắm lại và vặn xoắn nó. Tôi không hiểu ý nghĩa
của cử chỉ đó.

“Tôi có thể đi chứ?” Cô ta tự dò dẫm tìm đường đến đầu cầu thang, rồi

phải chờ tôi đến giúp đi xuống lầu.

Một ngày trôi qua. Tôi nhìn chăm chú khắp quảng trường, nơi gió đang

cuốn theo những đám bụi mù mịt. Hai bé trai đang chơi đùa với một cái
vòng.

Chúng tung nó lên trong gió. Chiếc vòng xoay tròn bay về phía trước,

chậm dần lại, rồi chuyển hướng, quay ngược về trước khi rơi xuống. Hai
cậu bé ngước mặt lên trời và chạy theo cái vòng, mái tóc bị hất ngược ra
sau để lộ vầng trán sáng sủa.

Tôi tìm thấy cô gái và đứng trước mặt cô. Cô ngồi tựa lưng vào một cây

óc chó cổ thụ. Khó mà biết được cô có đang thức hay không. “Đến đây”,
tôi nói, và chạm vào bờ vai cô. Cô lắc đầu.

“Đến đây nào”, tôi nói, “không có ai ở ngoài này đâu”. Phủi lớp bụi bám

trên mũ và trả nó cho cô, tôi giúp cô bước đi, chậm rãi sánh bên cô lúc băng
qua quảng trường. Quảng trường lúc này vắng hoe, chỉ còn người gác cổng
đang lấy tay che phía trên mắt để nhìn chúng tôi cho rõ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.