ĐỢI BỌN MỌI - Trang 56

Cô ấy vặn vẹo trong cái ôm ghì của tôi, nắm chặt tay lại chặn giữa ngực

cô ấy và ngực tôi. “Vì ông cứ muốn trò chuyện suốt”, cô phàn nàn. Khoảnh
khắc giản dị ấy qua đi, chúng tôi tách ra và nằm yên lặng bên cạnh nhau.
Con chim nào có lòng dạ để hót trong một bụi mận gai chứ? “Ông không
nên đi săn nếu ông không có hứng thú.”

Tôi lắc đầu. Đó không phải là ý nghĩa của câu chuyện tôi kể cho cô ấy,

nhưng tranh cãi thì có ích gì? Tôi giống như một gã giáo viên kém cỏi, cố
moi câu trả lời bằng phương pháp gợi mở tẻ nhạt, trong khi lẽ ra tôi nên
huỵch toẹt hết sự thật với cô.

Cô nói, “Ông cứ hỏi hoài chuyện đó, vì thế giờ tôi sẽ kể cho ông. Đó là

một cái nĩa, một loại nĩa chỉ có hai răng. Trên hai cái răng đó có mấy nốt gờ
nhỏ để làm nó bớt sắc. Bọn họ nung nó trong than cho đến khi nó nóng lên,
rồi chích nó vào da thịt ông, để làm ông bị bỏng. Tôi đã thấy những vết
bỏng đó trên cơ thể những người bị họ đóng dấu.”

Đây có phải là điều tôi đã hỏi? Tôi muốn phản đối nhưng rồi lại thôi,

thay vào đó, tôi chỉ ngồi lắng nghe và cảm thấy lạnh hết cả người.

“Họ không đốt thật. Họ dọa sẽ đốt mù mắt tôi, nhưng họ không làm vậy.

Người đàn ông dí cái nĩa nung đỏ đó sát vào mặt tôi và buộc tôi nhìn nó.
Họ giữ hai mí mắt tôi mở to. Nhưng tôi không có gì để khai với họ. Thế
thôi.”

“Đó là lúc mắt tôi bắt đầu hỏng. Sau đó tôi không thể nhìn rõ nữa. Tôi

nhìn chỗ nào cũng thấy ở giữa chỉ là một khoảng mờ nhòe, tôi chỉ thấy
được phía ngoài rìa. Khó tả lắm.”

“Nhưng bây giờ nó đang khá dần rồi. Mắt trái đang từ từ nhìn rõ lại.

Chuyện chỉ có vậy.”

Tôi đưa cả hai tay ôm lấy khuôn mặt cô và nhìn sâu vào đôi mắt bất động

của cô, nơi hình ảnh phản xạ của chính đôi mắt tôi đang chăm chú nhìn
xoáy trở lại một cách nghiêm nghị.

“Vậy còn chỗ này?”, tôi nói và chạm vào vết sẹo trông giống như con

sâu ở góc mắt cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.