ĐỢI BỌN MỌI - Trang 65

Có lẽ nào giấc mơ về đứa trẻ mặc áo trùm đầu xây lâu đài tuyết đã quay

trở lại? Nếu đúng vậy, chắc hẳn chút dư vị, dư hương hay dư ảnh của giấc
mơ sẽ đã ám ảnh tôi.

“Có vài chuyện tôi phải hỏi cô”, tôi nói. “Cô có nhớ khi được dẫn tới

đây, đưa vào sân trại, lần đầu tiên không? Lính gác bảo bọn cô ngồi xuống.
Cô ngồi chỗ nào? Cô ngồi đối diện với cái gì?”

Qua cửa sổ, tôi có thể thấy những đám mây đang trôi nhanh qua mặt

trăng. Từ trong bóng tối bên cạnh tôi, cô nói. “Họ cho chúng tôi ngồi với
nhau trong bóng mát. Tôi ngồi kế bên cha tôi.”

Tôi hồi tưởng hình ảnh cha cô. Trong im ắng, tôi cố tái tạo lại hơi nóng,

bụi bặm, và mùi bốc ra từ tất cả những cơ thể mệt mỏi đó. Tất cả những gì
tôi nhớ được là dưới bóng của bức tường doanh trại, tôi đã sắp chỗ cho các
tù nhân, từng người một.

Tôi đã xếp người đàn bà cùng với đứa trẻ, chiếc khăn choàng len của cô

ta, bộ ngực trần của cô ta. Đứa trẻ rên rỉ, tôi nghe thấy tiếng rên rỉ, nó quá
mệt tới mức không thể bú nổi. Người mẹ dơ bẩn, đói khát, nhìn tôi băn
khoăn không biết tôi có động lòng thương xót không. Tiếp đến là hai bóng
dáng mơ hồ, mù mờ nhưng hiện hữu. Tôi biết rằng nếu nỗ lực, bằng nửa
phần trí nhớ và nửa phần tưởng tượng, tôi có thể mường tượng lại tất cả.
Sau đó là tới cha của cô gái, đôi tay xương xẩu của ông ta khoanh trước
ngực. Chiếc nón bị lệch xuống che cả mắt, nhưng ông ta không nhìn lên.
Bây giờ tôi chuyển qua khoảng trống bên cạnh ông ta.

“Cô ngồi phía bên nào của cha cô?” “Tôi ngồi bên phải ông ấy.”

Khoảng không phía bên phải người đàn ông vẫn trống trơn. Cố gắng tập

trung tinh thần một cách đầy khó nhọc, tôi thậm chí có thể thấy từng viên
sỏi ở dưới đất bên cạnh ông ta và kết cấu của bức tường đằng sau.

“Nói cho tôi biết cô đang làm gì lúc đó.”

“Không làm gì cả. Tất cả chúng tôi đều rất mệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.