ĐỢI BỌN MỌI - Trang 66

Chúng tôi đã đi bộ từ trước bình minh. Chúng tôi chỉ dừng lại nghỉ một

lần. Tất cả chúng tôi đều mệt và khát.”

“Cô có thấy tôi không?”

“Có, tất cả chúng tôi đều thấy ông.”

Tôi ngồi bó gối và cố tập trung. Khoảng không bên cạnh người đàn ông

vẫn trống rỗng nhưng một chút cảm nhận mơ hồ về sự hiện diện của cô gái,
dù chỉ là thoáng qua, đã bắt đầu xuất hiện. “Ngay bây giờ!”, tôi hối thúc
bản thân. Bây giờ tôi mở mắt và cô sẽ ở đó! Tôi mở mắt. Trong ánh sáng
mờ, tôi nhận ra hình dáng của cô bên cạnh tôi. Bị cảm xúc cuốn đi, tôi
vươn tay chạm vào tóc cô và khuôn mặt cô. Không hề có dấu hiệu sự sống
đáp lại. Cứ như tôi đang vuốt ve một cái bình đựng tro cốt hay một quả
bóng, thứ gì đó chỉ là vỏ rỗng.

“Tôi đã luôn cố gắng nhớ lại hình ảnh của cô trước khi tất cả những

chuyện này xảy ra”, tôi nói. “Nhưng khó quá. Thật tiếc là cô không thể nói
với tôi.”

Tôi không hề mong đợi một sự cự tuyệt, và đúng là nó không xảy ra.

Một nhóm lính nghĩa vụ mới đã tới để thay thế những người vừa hoàn

thành ba năm nghĩa vụ ở biên giới và sẵn sàng trở về nhà. Toán lính được
dẫn dắt bởi một viên sỹ quan chỉ huy trẻ, người sẽ gia nhập bộ tham mưu ở
đây.

Tôi mời anh ta cùng hai đồng nghiệp đến ăn tối với tôi ở quán trọ.

Buổi tối trôi đi khá thoải mái. Thức ăn ngon, đồ uống phong phú, vị

khách của tôi có nhiều chuyện để kể về chuyến đi của mình khi tiếp nhận
nhiệm vụ trong một mùa khắc nghiệt ở nơi hoàn toàn xa lạ với anh ta. Anh
ta đã mất ba người trên đường đi, anh ta kể. Một người rời lều trong đêm để
đi vệ sinh và không bao giờ quay lại, hai người nữa đào ngũ ngay trong khu
vực của ốc đảo, lén lút bỏ trốn vào bãi lau sậy. Những kẻ gây chuyện - anh
ta gọi họ như vậy, những kẻ mà anh ta không hề tiếc nuối khi phải loại bỏ.
Dù vậy, phải chăng tôi không cho rằng sự đào ngũ của bọn họ là điều ngu
xuẩn?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.