ĐỜI CALL BOY - Trang 147

"Anh cầm tờ giấy khám sức khoẻ trên tay, mà không dám tin

vào mắt mình… Anh bị nhiễm HIV em àh, anh đã bị nhiễm HIV, đã
bắt đầu vào thời kì phát bệnh rồi… Anh không dám tin điều đó là
thật, anh đã đi khám thêm hai ba chỗ khác, nhưng kết wả vẫn như
vậy… Vậy là sự thật đó em, lúc đó, anh chỉ biết nghĩ tới em thôi,
không biết anh có truyền cho em không… Không biết anh có làm
hại cuộc đời của em không… Nếu có, cho anh xin lỗi em, anh thật sự
không biết mình đã làm chuyện đó đâu…."

Sao anh lại nghĩ như vậy, em, chính em mới là người mang căn

bệnh này và làm hại anh, em, chính em mới là người có lỗi, sao anh
không trách em, để em có thể cảm thấy thoải mái hơn… sao giờ phút
này mà anh vẫn còn nghĩ tốt cho em, anh quên rồi sao??? Em là
Callboy, em là người nhiễm HIV, chứ không phải anh…

"Anh biết thế nào em cũng nghĩ như vậy mà. Đừng trách bản

thân em vì những chuyện như vậy, giờ đây… ai truyền bệnh cho ai
đâu còn là quan trọng. Nếu thật sự đó là cái giá anh phải trả để được

gần em, ở bên em thì anh cũng không một lời nào óan trách em

đâu. Nhưng anh sợ, anh không biết phải đối mặt thế nào với gia
đình anh… Tất cả mọi người trong nhà đều trong mong vào anh,
anh là con một… anh là niềm hi vọng của cả nhà… Vậy mà giờ đây…
Anh cũng sợ em sẽ trách anh vì anh đã làm liên luỵ tới em… Anh
không biết phải làm sao để đối mặt với những chuyện đó… Anh
không biết phải làm sao, thật đấy em ạh… anh sợ lắm… và nhất là
lúc này anh không có em bên cạnh anh… anh thật sự cảm thấy mình
đang lạc lối… và anh biết… chỉ có khi anh mất đi, thì tất cả những
cảm gíac này mới không còn đeo bám anh được nữa… Anh yêu em
lắm… như anh vẫn từng yêu em từ lần đầu tiên chúng ta gặp
nhau…."

Tôi bịt chặt hai tai mình lại, tôi không muốn nghe nữa… tôi

không muốn nghe những lời anh nói nữa… Nhưng giọng anh… cứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.