ĐỜI CALL BOY - Trang 146

ích, thành phần cặn bã thì nhiều lắm rồi, không cần cậu thêm
vào đâu. Tôi không muốn con tôi… yêu thương 1 đứa không ra gì…
Cậu có thể ra về được rồi, tôi không muốn vợ tôi thấy cậu lại mất
bình tĩnh, và tôi cũng không hi vọng sẽ gặp lại cậu 1 lần nào nữa
trong căn nhà này…

- Bác… bác cho con thắp cho anh Tuyên nén hương…

"Quân ơi, anh xin lõi vì anh không thể gặp mặt em để nói câu vĩnh

biệt mà anh lại đi vội vã như vậy. Anh không biết những ngày không
có anh, em có nhớ anh không, chứ anh thì lúc nào anh cũng nhớ về
em, khi anh thức cũng như khi anh nằm mơ. Anh ghét cái cảm gíac
không có em… Nhiều lần lắm rồi, anh muốn chạy tới tìm em…
nhưng rồi, cái thằng ích kỷ, nhỏ nhặt trong anh lại cản anh lại, nó
cứ nói với anh… tới để làm gì, để thấy em nằm trong vòng tay một
thằng đàn ông khác hay sao… Đã bao nhiêu lần cái suy nghĩ ấu trĩ
đó làm khổ tâm trí anh…"

Gió…. mưa… và nước mắt… hoà vào nhau. Tôi chạy xe trên

đường, góc phố này đây, lần đầu tiên tôi gặp anh, cái lần gặp gỡ
đau đớn ấy…

"Anh muốn ra đi, anh muốn quên em, anh biết mình không

thể sống ở VN này nữa, khi mà bất cứ con đường nào anh đi, cũng
nhắc anh nhớ về em, và làm anh đau thắt lòng. Đã có lúc anh
đến tìm em, nhưng em đã không còn ở đó, nhiều lúc anh đã gọi ĐT
cho em, nhưng vẫn là âm thanh quen thuộc… "Thuê bao quý khách
vừa gọi…" vậy là em đã không muốn gặp anh nữa, không muốn
nhìn thấy mặt anh nữa, vậy anh còn lý do gì để ở VN này chứ…"

Em xin lỗi anh, em đã không đợi chờ anh hết sức của mình có

thể… em xin lỗi anh, ngàn lần xin lỗi anh… anh có nghe em nói
không… anh có cảm nhận được nỗi đau của em bây giờ không…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.