ĐỜI CALL BOY - Trang 7

lời anh hai, cũng là lời cha ngày cha còn sống để đi đến cùng cái
ham muốn được san sẻ nhọc nhằn với mẹ, với anh hai và tìm được
gì đó – Những thứ mà anh hai và giờ là tôi không thể làm hoặc không
thể có, cho hai đứa em tôi!

Những ngày lênh đênh trên biển, lòng tôi lại dâng lên một cảm

giác sợ hãi mơ hồ… Chúng tôi vẫn chưa tìm được xác cha tôi. Anh
hai và tôi phải nói và thuyết phục rất rất nhiều lần mẹ mới
đồng ý để một tấm hình cha lên bàn thờ để ngày ngày hương khói.
Nhưng anh em tôi biết rằng, trong lòng mẹ vẫn còn niềm hy vọng
không bao giờ tắt rằng, ở một nơi nào đó, cha vẫn còn sống. “Có
thể cha bây được người nào đó vớt lên rồi nhưng ổng bị mất trí,
không nhớ về nhà này…” – Cứ hễ mỗi lần nhìn anh em tôi đốt
nhang cho cha trước khi rời nhà là mẹ lại nói thế. Anh hai và tôi
cũng chỉ biết lắc đầu cười buồn.

Đổi khác!

Thời gian cứ thế mà chầm chậm trôi đi, mới đó mà tôi đã đi phụ

anh hai được ba năm. Có lần mẹ nói với tôi.

- Đi biển ngó chừng hợp với thằng ba. Hồi xưa ốm nhom, đi

phụ anh hai mấy năm là bự chần dần, ra dáng đàn ông lắm rồi!
Khi nào dắt bạn gái về ra mắt má đây?

Tôi bỗng đỏ mặt… Mấy năm nay, đúng là tôi đã có rất nhiều

những thay đổi về ngoại hình, giọng nói, cũng như tính cách. Tôi
hoang mang tự nhìn mình từ cái hình ảnh phản chiếu trong gương.
Anh hai để ý thấy! Anh hai cười! Anh hai bảo đấy là dậy thì, là trở
thành một người đàn ông đúng nghĩa – Theo cái kiểu dân dã và ít học
của anh.

Nhiều lúc ra chợ mua đồ, có mấy cô gái cũng nhìn tôi rồi mỉm

cười. Tôi bối rối cúi mặt lo nhìn những thứ mình đang mua. Bà bán

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.