ĐỜI CALL BOY - Trang 94

thế. Mới 9h tối, cái giờ mà tôi bắt đầu bứơc chân ra đường thì
đường quê tôi đã không còn bóng người. Nhiều đêm tôi nằm nhớ
Sài Gòn tới nao lòng, nhớ những ánh đèn không bao giờ tắt, nhớ
những tiếng nhạc chát chúa, đinh tai, nhớ những quán cà-fê ấm
cúng, nhớ lớp học nhảy, nhớ những lần nói chuyện cùng nhóc… Nhớ
tới mức, tôi trở nên xa cách với quê nhà, xá cách với gia đình… Thấy
tôi cứ buồn buồn… Mẹ cũng quan tâm :

- Sao con buồn buồn hoài vậy Quân… ở đây không có gì làm, có

gì chơi nên con buồn hả?

- Dạ, có chút chút, quen sống ồn ào ở Sài Gòn, về đây hơi

vắng vẻ, nên con hơi buồn…

- Vậy con lên Sài Gòn làm như trước đi…

- Mẹ giận con hả?

- Khờ quá, giận gì mà giận, mẹ sinh con ra mẹ hiểu con. Chân con

là chân bay chân nhảy, bắt giam con ở đây hoài, có ngày con buồn
mà chết, lúc đó mẹ lại mất đứa con…

- Mẹ này…

- Con đi đâu cũng được, nhưng nhớ cẩn thận, giữ mình, nhớ lời cha

con hay nói "Nghèo cho sạch, rách cho thơm." đừng làm gì bậy bạ là
mẹ an tâm rồi…

- Dạ…

Đúng thật chỉ có mẹ là người hiểu tôi nhất mà thôi… ngừơi biết

tôi cần gì, thích gì, và luôn ủng hộ cho tôi. Cảm ơn trời đã cho tôi
làm con của mẹ. Ba ngày sau, tôi sắp xếp mọi chuyện ở quê xong
đâu đó, tôi lại trở lên Sài Gòn, tiếp tục cái con đừơng tội lỗi mình
đang đi dẫu biết thế nhưng không dứt ra được…. Ngày đầu tiên trở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.