Nghe hết bài mọi người đều có vẻ sợ sệt, ông nọ nhìn ông kia như thầm
hỏi nhau. Thế rồi họ bỏ bàn tiệc, lục tục kéo nhau về. Đầu tiên là các quan
huyện, rồi đến các thầy thông, thầy đề. Ông thú y đang tri kỷ với cô đầu
rượu đành phải đứng dậy cút thẳng. Quản Hạnh nài giữ thế nào cũng không
được.Mấy ông khách nhà bên cạnh chẳng hiểu sao, kéo nhau sang hỏi dò,
và sau khi đã đầu đuôi câu chuyện, cũng tìm đường bước sớm. Không đầy
mười lăm phút, ba nhà đã vắng tanh, thức ăn chưa dùng hết một nửa, bát
đũa lổng chổng ở bàn. Quản Hạnh vò đầu vò tai đay nghiến cai Trương.
- Anh giết tôi.
Cai Trương thản nhiên đáp :
- Bài hát ấy có xúc phạm đến ai đâu, mà họ sợ thế ?
- Nhưng mà có mấy câu nguy hiểm vô cùng : nào ‘‘ nòi giống’’ ‘‘đáng
mặt làm trai’’ ‘‘Càng trông thấy nước càng ngao ngán lòng’’. Chữ nước
chứa ngầm hai nghĩa rõ ràng là tư tưởng nổi loạn rồi còn gì ?
- Việc quái gì mà sợ.
- Cứ là tù rũ xương, không sợ à ?
Đội Cấn đâm ngang một câu :
- Nó bị tù chớ anh thì việc gì ?
- Nhưng tôi cũng bị liên can đến.
Trong lúc Quản Hạnh, kêu khổ chạy tung tăng như người mất trí, thì Đội
Giá kéo hai bạn ra về, vừa đi vừa khúc khích cười với nhau.
°° °
Sáng hôm sau, ở trại khố xanh, đội Cấn vừa điểm lính xong, thì có lệnh
gọi lên buồng giấy ông Giám có việc cần. Cấn vừa lên tới nơi đã thấy Đội
Giá và cai thơ lại Trương đứng vơ vẩn ở ngoài hành lang. Cấn hỏi ngay:
- Lại việc hôm qua chứ gì?