ĐỢI CHỜ - Trang 129

- Không có ai trông nom chúng sao?
- Có chứ.
- Vậy thì, bà hãy gọi điện thoại. Hãy nói rằng bà về trễ. Hay nói rằng bà
đã gặp một người đàn ông hấp dẫn muốn nói chuyện văn chương suốt đêm.
Chúng ta vừa mới quen nhau. Tôi cần có thời giờ. Tôi có hàng tá câu hỏi
đặt ra với bà.
Katia kẹp nách các quyển tiểu thuyết của jane Austen và đi ra phía cửa,
Barley theo sát gót như một kẻ bán sách lỳ lợm.
- Tôi van bà. Bà hãy nghe tôi. Tôi là một nhà xuất bản Ăng-lê hèn mọn
muốn bàn bạc một vài điều rất nghiêm chỉnh với một giai nhân tuyệt sắc
Nga. Tôi không dám đi quá giới hạn. Tôi không dám đối trá. Bà hãy dùng
bữa với tôi, để tôi có đủ thời giờ hỏi thêm. Được không bà?
- Điều đó không đúng lúc.
- Thế một hôm khác, có thể sẽ đúng lúc hơn, phải không? Tôi phải làm
gì? Đốt một lò trầm? thắp một ngọn nến? Vì bà mà tôi đã đến đây. Bà hãy
giúp tôi để tôi có thể giúp bà.
Katia có vẻ bị lung lạc bởi sự cầu khẩn ấy.
- Tôi không thể có được số điện thoại riêng của bà sao?
- Cũng không đúng lúc.
Hai người di xuống cầu thang. Ở giữa đám đông, Barley chợt thấy
Wicklow và bạn của anh ta. Ông nắm nhẹ cánh tay Katia, nhưng cũng khá
chặt để buộc nàng phải dừng lại.
- Khi nào? – Barley hỏi.
- Có thể tôi sẽ gọi điện thoại cho ông tối hôm nay.
- Không có việc “có thể”.
- Tôi sẽ gọi.
Luôn luôn ở trên cầu thang, Barley nhìn Katia hít một hơi dài trước khi
chen vào đám đông và đi tới phía cửa. Ông toát mồ hôi. Ông thèm một ly
rượu, nhưng trên hết, muốn thoát ra khỏi người cái máy ghi âm, đập vỡ nó
ra từng mảnh, và sẽ gửi các mảnh vụn ấy cho Ned bằng bưu điện bảo đảm.
*
Katia bước nhanh qua các con đường rộng để tìm một chiếc taxi, nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.