ĐỢI CHỜ - Trang 127

Nga.
- Petcherine, Barley nói. Tôi đã có nghiên cứu. Petcherine sinh năm 1807
ở Dymerka, gần Kiev.
Nàng cúi xuống nhìn tách trà của mình, và Barley mặc dầu đang lo nghĩ
đến những vấn đề khác, vẫn để ý đến nước da trắng ngần bên trái bên phải
của nàng trở thành đục lờ dờ dưới ánh tà dương lọt qua cửa sổ.
- Tác giả cũng đã lấy nguồn cảm hứng từ các quan niệm của một người
Anh về vấn đề hoà bình thế giới – Nàng lại nói với giọng rất nghiêm nghị.
- Bà không tin rằng tác giả mong muốn gặp lại người Anh ấy một lần
nữa không?
- Điều đó còn phải tìm hiểu.
- Dù sao đi nữa, người Anh ấy rất mong muốn được gặp tác giả, Barley
nói. Hai bên có biết bao nhiêu điều để nói với nhau. Bà ở đâu?
- Ở với các con của tôi.
- Các con bà ở đâu?
Katia im lặng một lúc, trong lúc đó Barley lại một lần nữa có cảm giác
rằng mình đã phạm một nguyên tắc luân lý nào đó.
- Chúng tôi ở gần trạm tàu điện ngầm phi cảng. Bây giờ không là phi
cảng nữa, mà chỉ có những căn hộ. Ông Barley, ông định ở lại trong
Matxcơva trong bao lâu?
- Một tuần lễ. Căn hộ của bà có một địa chỉ chứ?
- Đó không phải là một câu hỏi hợp thời. và trong thời gian ấy, ông vẫn ở
khách sạn Odessa?
- Vẫn ở đó, nếu người ta không ném tôi ra đường. Ông nhà làm nghề gì?
- Điều đó không quan trọng.
- Ông cũng làm xuất bản chứ?
- Không.
- Ông là nhà văn?
- Không.
- Thế thì ông làm nghề gì? Nhà soạn nhạc? Nhân viên sở kiểm lâm? Đầu
bếp? Làm sao ông có thể đài thọ cách sinh hoạt mà bà đã quen rồi?
Barley lại đã thành công trong việc làm cho Katia cười vui.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.