ĐỢI CHỜ - Trang 125

Đứng trước một trong các bàn ấy,Wicklow đang khoác lác với một chàng
trai trạc tuổi anh ta, trong lúc ở một cái bàn khác, một ông già Rottmeister
uống nước chanh với một thiếu nữ mặc đồ jean.
- Tôi không hiểu vì sao tôi đã không mời bà dùng bữa tối – Barley nói.
Ông bắt gặp trở lại ánh mắt của Katia và nhìn đôi mắt nàng một cách đắm
đuối đến mức hình như tình cảm hoàn toàn bị thu hút, không còn biết gì
khác nữa.
Katia cau mày đáp:
- Điều đó sẽ không tiện.
Ấm nước bắt đầu sôi rè rè, nhưng ba bà mập của cửa hàng vẫn ngồi quay
lưng.
- Tiếp xúc bằng điện thoại luôn luôn là một điều khó khăn, bà không
thấy thế sao? – Barley nói, tiếp tục trao đổi những lời xã giao – Nói cho
cùng, người ta không nói với khuôn mặt một con người, mà là với một
dụng cụ bằng chất dẻo. Cá nhân tôi, tôi rất ghét cái đó.
- Xin lỗi, rất ghét cái gì?
- Cái điện thoại. Cái việc nói chuyện từ xa.
Ấm nước sôi bắt đầu trào nước ra.
- Người ta có một quan niệm hoàn toàn sai lầm về những người mà
người ta không thấy mặt – Barley nói tiếp ngay.
“Nói đi, nào uống nước đi, Barley tự nhủ. Ngay bây giờ”.
- Đó đúng là những gì hôm trước tôi đã nói với một trong những người
bạn làm nghề xuất bản. Chúng tôi thảo luận về một quyển tiểu thuyết mới
mà một người nào đó đã gửi cho tôi. Tôi đã cho người bạn ấy đọc và dặn
ông ta phải giữ bí mật. Quyển tiểu thuyết ấy đã làm cho ông ta bàng hoàng.
Ông ta đã nói với tôi rằng, đây là những gì hay hơn hết mà ông ta đã đọc
được từ nhiều năm nay. Quả thật là một sự bùng nổ.
Katia đăm đăm nhìn Barley. Ông ta nói tiếp:
- Nhưng lạ lùng thay, tôi không biết một chút gì về tác giả quyển tiểu
thuyết. Ngay cả tên của ông ta, tôi cũng không biết. Cho nên tôi không biết
ông ta lấy tài liệu ở đâu để viết, ông ta không thuộc trường phái nào, và
v.v… Bà biết những gì tôi muốn nói chứ? Cũng như người ta nghe nhạc mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.