ĐỢI CHỜ - Trang 128

- Nhà tôi trước kia là giám đốc một nhà máy gỗ.
- Và bây giờ là giám đốc?
- Nhà máy ấy sản xuất nhà lắp sẵn cho những vùng nông thôn. Chúng tôi
đã ly dị nhau, như nhiều người ở Matxcơva này.
- Các con của bà? Trai? Gái? Bao nhiêu tuổi?
Katia không cười nữa và Barley chợt có ý nghĩ nàng sắp bỏ đi không một
lời từ giã. Nàng ngẩng đầu lên, cau mày:
- Tôi có một đứa con gái và một đứa con trai. Sinh đôi. Tám tuổi. Câu
hỏi của ông không lịch sự tí nào.
- Bà nói tiếng Anh hay tuyệt! Hay hơn cả tôi.
- Cám ơn ông quá khen.
- Bà học tiếng Anh ở đâu?
- Ở Leningrad.
- Thế thì, bà đến Matxcơva khi nào?
- Khi tôi lấy chồng.
- Hai người đã gặp nhau trong trường hợp nào?
- Chúng tôi quen biết nhau từ hồi còn nhỏ. Lúc chúng tôi cùng học tiểu
học, và cùng đi trại hè với nhau.
- Và hai người cùng bắt cá?
- Và bắt cả thỏ nữa- Nàng mỉm cười đáp. Volodia quê ở Sibérie – Anh ấy
biết ngủ trong tuyết, biết lột da một con thỏ và biết bắt cá dưới lớp băng
giá. Vào thời kỳ tôi lấy anh ấy, giá trị trí thức của tôi đã bị thụt lùi. Theo
tôi, lúc đó phẩm chất quan trọng hơn hết của một người đàn ông là biết lột
da một con thỏ.
- Những gì tôi muốn hỏi là bà đã gặp tác giả trong trường hợp nào?
Katia cúi xuống để lấy cái túi xách của nàng ở dưới gầm bàn.
- Ông vui lòng chuyển đến ông Landau lời cám ơn của tôi về việc ông ấy
đã có lòng tốt gửi cho tôi sách và trà – Barley hạ thấp giọng xuống và nói
rất nghiêm trang- Tôi cần được bà chỉ dẫn về những gì tôi phải làm về bản
thảo ấy. Tôi không thể xoay xở một mình được. Ai đã viết bản thảo ấy?
Goethe là ai?
- Tôi lấy làm tiếc, nhưng tôi phải về với các con của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.