ĐỢI CHỜ - Trang 132

John Le Carré

Đợi chờ

Dịch giả: Văn hòa - Nhất Anh

Chương 7 (tt)

rằng mẹ ông ta nằm bệnh viện ở Novgorod vì leo thang hái táo bị ngã bất
tỉnh. Khi tỉnh lại thì hai chân đã bị bó bột.
- Bây giờ bà đã khỏe chưa?
Người trung niên cho xe ngừng lại. Katia chợt trông thấy các cánh cửa song
sắt. Mưa đã tạnh. Trời quang đãng.
- Này, - Người trung niên nói và đưa trả lại mấy tờ giấy bạc cho Katia.
- Để lần sau, đồng ý? Bà tên gì? Bà thích trái cây tươi, cà phê hay rượu
Vodka?
- Ông hãy giữ hết số tiền ấy đi - Katia đáp và đẩy các tờ giấy bạc lại cho
ông ta.
Bước vào bên trong cửa bệnh viện, Katia trông thấy những chiếc xe cứu
thương đậu ở một góc và một nhóm tài xế và nhân viên y tế đang đứng hút
thuốc, tán gẫu. Dưới chân họ, một người đàn bà bị thương nặng nằm sóng
sượt trên một cái cáng.
“Ông ta đã hết sức ân cần với mình”, nàng lại nghĩ đến Barley.
Nàng vội vã đi tới tòa nhà màu xám cao sừng sững trước mặt. “Một bệnh
viện do sáng kiến của Dante và do Franz Kafka xây dựng, nàng nhớ lại. Ở
đây các nhân viên ăn cắp thuốc chữa bệnh mang ra chợ đen bán. Các y sĩ
cũng luôn bán thuốc để nuôi gia đình. Một bệnh viện dành cho người
nghèo”. Nàng vừa đi vừa suy nghĩ. Rồi nàng vượt qua các cánh cửa của
bệnh viện với sự vững tin. Một người đàn bà léo nhéo chạy theo sau nàng,
và Katia chìa cho bà ta một đồng rúp, thay vì chìa thẻ của nàng ra. Sau một
cái bàn bằng cẩm thạch, những người đàn bà khác đang ngồi và chẳng ai để
ý đến ai ngoại trừ chính họ. Một ông già mặc đồng phục ngồi trong một cái
ghế bành, gà gật ngủ trước một cái tivi cũ. Katia đi theo một hành lang chật
ních, vì có kê nhiều giường bệnh mà nàng không thấy có ở đó khi nàng đến
đây lần trước. Có lẽ người ta đã dời họ ra đây để dành chỗ rộng rãi cho một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.