ĐỢI CHỜ - Trang 135

“Anh đang ở đâu? Nàng nhủ thầm - Ở Kazakhtan? Trong vùng trung lưu
song Volga? Trong rặng núi Oural? Nàng biết anh đang thường lui tới các
nơi ấy - Anh đang ở đâu, anh và cái tội tày đình của anh? - Nàng tự nhủ -
Anh đang ở đâu? Anh và cái quyết định kinh khủng của anh?”
Bỗng, chuông điện thoại reo lên. Nàng cầm máy lên và nghe một giọng nói
thật trầm:
- Alô, Piotr đây.
- Chào anh, Aléna đây - Nàng đáp.
Sau đó anh ta nói với Katia về tình hình công việc của anh ta. Ngoài ra
không nói gì khác. Katia cho anh ta biết công việc của nàng vừa làm. Anh
ta bảo: “Em hãy làm như thế. Ông ta đã nói như thế này. Anh đã nói như
thế kia. Em hãy nói với ông ta rằng anh cảm ơn ông ta đã đến Matxcơva.
Hãy nói với ông ta rằng hãy cư xử như người biết phải trái. Anh khỏe
mạnh. Em có khỏe không?...”
Sau khi cúp máy, Katia trở lại phòng đợi và ngồi trên một chiếc ghế dài
cùng với các người khác. Nàng biết rằng không có ai để ý đến nàng. Người
đàn ông có nước da trắng bệch mặc áo bờ-lu-dông bằng da mà nàng đã thấy
ngồi ở đầu kia của cái ghế ấy, vẫn còn ngồi nguyên ở chỗ cũ. Sau đó nàng
lại nghĩ đến Barley, sung sướng biết rằng có một người như ông ta ở trên
đời.

*

Barley mặc áo lót, nằm dài trên giường trong phòng khách sạn. Ông nhấp
nhấp một chút rượu uýt-ky, rồi cố đọc sách với ánh sáng yếu ớt của cây đèn
ngủ. Máy điện thoại để ở sát cùi chỏ của ông, và bên cạnh nó là quyển sổ
tay nhỏ để ghi chép những điều cần thiết. Ông đọc một quyển sách của
Marquez, những chữ trong sách lởm chởm dưới mắt ông như dây kẽm gai.
Buộc lòng ông phải ngừng đọc.
Ông nhớ lại đôi mắt của nàng. Đôi mắt ấy có thể nhìn thấy gì nơi ta? Một
thứ đồ cổ, ông tự trả lời. Mặc bộ com lê thời đại của bố ta? Một diễn viên
tồi. Nàng tìm kiếm ở ta một niềm tin sâu sắc, nhưng chỉ thấy sự suy đồi về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.