ĐỢI CHỜ - Trang 193

John Le Carré

Đợi chờ

Dịch giả: Văn hòa - Nhất Anh

Chương 12

Chiếc máy bay chở chúng tôi tới đảo, là phi cơ riêng của một nhóm người
có thế lực, nhưng không ai biết hòn đảo mà chúng tôi sắp đáp xuống là tài
sản của người nào. Đảo hẹp, có nhiều cây cối, dài khoảng ba kilomét, ở
giữa trũng xuống, mỗi đầu có một hòn núi nhọn nhô lên. Chúng tôi thấy ở
một đầu có một ngôi nhà theo kiểu Anh mới, và ở đầu kia là một cái cầu
tàu nhỏ màu trắng. Về sau tôi biết được ngôi nhà ấy là do một nhà triệu phú
ở Boston cho xây dựng từ những năm đầu của thế kỷ, và người ta gọi là nhà
nghỉ hè, vì mùa đông không ai đến ở đó cả. Chúng tôi cảm thấy các cánh
máy bay rung động, và chúng tôi hít gió biển qua các cửa sổ tròn bằng kính
ở thân máy bay. Ánh mặt trời lấp lánh trên làn sóng biển nhấp nhô như
những bó đuốc trong một cuộc rước đuốc, và các con chim cốc đang đương
đầu với gió. Phi cơ bay dọc theo bờ biển bang Maine được năm mươi tám
phút, thì đột ngột các cây cối trên đảo như mọc cao lên, bầu trời biến mất,
và phi cơ đáp xuống trên một bãi cỏ. Randy và êkíp của ông ta đợi chúng
tôi bên một chiếc xe jeep.
- Kính chào quý vị. Tôi là chủ nhà được hân hạnh tiếp đãi quý vị trong suốt
thời gian quý vị tham quan hòn đảo bé nhỏ của chúng tôi.
Randy bắt tay Barley trước hết. Chắc ông ta đã được cho xem các tấm ảnh
của Barley.
- Ông Brown, thật là một vinh hạnh lớn cho tôi. Chào Ned, chào Harry.
Brown là tên của Barley trong suốt thời gian ông ta ở đây.
- Hân hạnh! - Barley đáp.
Chiếc xe jeep của chúng tôi chạy xuống theo sườn đồi.
Xe chạy vào một con đường dẫn đến ngôi nhà nghỉ hè.
- Ông Brown, tôi nhận được lệnh đưa ông vào phòng tân hôn, - Randy nói
đùa.
- Cám ơn ông, không có điều gì làm cho tôi thích thú hơn. - Barley đáp một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.