ĐỢI CHỜ - Trang 200

về phía mặt trời.
Barley im lặng một hồi, vẻ buồn bực, rồi nhún vai. Ông ta nghĩ gì trong đầu
óc của ông ta. Một tiếng “không” của ông ta sẽ ngăn cách vĩnh viễn ông ta
với Goethe, với Katia? Ông ta mỉm cười để che giấu sự bối rối của mình.
Cuối cùng Barley chấp nhận.
*
Phái đoàn đầu tiên vừa mới tới đảo bằng máy bay. Ngồi trong phòng bida
sàn nhà sơn màu đỏ, chúng tôi đợi Barley đến. Quinn, tốt nghiệp trường
West Point (1) chủ tọa, hai bên có hai phụ tá là Todd và Larry. Họ còn rất
trẻ.
Sheriton đã có nói với chúng tôi: Quinn bay trong thiên cầu. Ông ta nói
chuyện với các người có trách nhiệm ở Bộ Quốc Phòng, ông ta nói chuyện
với các nhà lãnh đạo, ông ta nói chuyện với Chúa trời.
Quinn cao một mét chín mươi lăm, to con, vai rộng và tai lớn. Ông ta mặc
một bộ comlê giống như áo giáp, nhưng không đeo huy chương, cũng
không mang lon.
Ned và Barley đi vào. Sau khi Sheriton giới thiệu mọi người xong, Larry
bắt đầu cuộc hỏi cung:
- Ông Brown, chúng tôi bị bắt buộc phải ngồi vào chỗ những người công
kích ông một cách dữ dội. Trong nghề nghiệp của chúng tôi, có những tin
tức xác thực và những tin tức không xác thực. Chúng tôi mong muốn làm
cho các tin tức của ông trở thành xác thực. Đó là công việc của chúng tôi,
người ta trả lương cho chúng tôi là để chúng tôi làm công việc ấy, vì thế xin
ông đừng coi việc này như là một sự công kích cá nhân ông. Phép phân tích
là một khoa học mà chúng tôi phải tuân theo các phương pháp của nó.
- Vì thế, chúng tôi sắp coi việc này như là sự xếp đặt một cách thầm kín, -
Todd nói.
- Ông Brown, ai đã có ý kiến đi đến Peredelkino ngày hôm ấy? Mùa thu,
hai năm trước đây? - Larry hỏi.
- Tôi.
- Ông có chắc như thế không?
- Lúc chúng tôi quyết định đi Peredelkino, tất cả chúng tôi đều say rượu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.