ĐỢI CHỜ - Trang 248

nhìn nó tiêu tan thành mây khói một cách nhanh chóng.

*

Do thám là chờ đợi.
Do thám là lo âu.
Do thám là vượt trội chính mình.
Những công thức phù phép của Walter, người đã chết, và của Ned, người
còn sống nhưng coi như đã chết, vang dội trong tai của Barley. Người học
trò đã học được các phù phép của thầy, nhưng bây giờ còn tỏ ra cao tay ấn
hơn cả thầy dạy cho mình. Tất cả những lời dạy bảo của Walter và của Ned
tỏ ra rất hữu hiệu. Bây giờ Barley quay lại lừa dối thầy. Tuy nhiên ông ta
không phải là một tên bịp bợm. Barley không phải là một tên phản bội.
Nhưng ông ta không phí thời giờ để nghĩ đến những sự thống khổ mà
Goethe phải chịu dưới địa ngục, nơi mà chắc chắn chính Barley sẽ sớm đến
đó để gặp Goethe. “Ta sẽ khóc Goethe khi nào ta có thì giờ”. Barley tự nhủ.
“Còn bây giờ đây, chỉ có một công việc đáng kể, đó là mạng sống của Katia
mà Goethe đã đưa vào vòng hiểm nguy một cách vô liêm sỉ, đến phút chót
mới cố gắng cứu nàng bằng cách thú nhận tất cả những gì ông đã làm.”
Barley lý luận:
Katia biết. Katia biết là Goethe đã sa lưới, đã bị bọn họ bắt rồi. Nhưng họ
không biết rằng Katia biết.

Ngoài Katia và Goethe ra, ta là người duy nhất trên cõi đời này biết rằng
Katia biết Goethe đã bị bắt.

Katia vẫn luôn luôn được tự do.
Vì sao?
Người ta đã không bắt con của Katia, không bắt Matvei, không lục soát
nhà của Katia. Họ đã không áp dụng một phương pháp tế nhị nào dành cho
một phụ nữ Nga tiếp tay cho một nhà vật lý học để tiết lộ những bí mật
quốc gia cho một nhà xuất bản phương Tây.

Vì sao?
Bởi vì họ không biết rằng chúng tôi biết họ biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.