ĐỢI CHỜ - Trang 80

- Barley, nhưng ông có tin lão ta không? Có phải lão ta đang phỉnh gạt
ông không? Ông là một người khôn ngoan. Ông có những cảm nghĩ như thế
nào?
Im lặng. Im lặng kéo dài. Và cuối cùng, Barley nói:
- Lão ta say như chết. Tôi cũng đã say nhừ tử như thế đôi ba lần. Lão ta
đã nốc rất nhiều rượu vodka suốt cả ngày, và luôn luôn uống cả ly đầy như
uống nước. Nhưng lúc đó lão ta có được một lúc minh mẫn. Tôi đã tin lão
ta. Lão không phải là loại người không đáng tin.
- Nhưng ông đã tin cái gì? – Walter hỏi một cách giận dữ - theo ý ông, lão
ta đang nói gì với ông? Ông nghĩ như thế nào về những việc lão ta làm?
Một tràng diễn thuyết về những gì mà nhắm mắt trật đích, lừa dối các bậc
thầy của lão ta và của cả ông nữa, môn cờ không phải là một trò chơi mà là
một cái gì khác? Ông biết suy nghĩ chứ? Vì sao ông đã không đến gặp
chúng tôi? Tôi, tôi biết vì sao! Ông rúc đầu vào trong cát như một con đà
điểu. “Tôi không biết bởi vì tôi không muốn biết.” Ông giống con đà điểu
như đúc!
Và những gì người ta nghe được sau đó trên băng từ là Barley đi thật mau
trong gian phòng, vừa đi vừa rủa: “Cút! Cút! Cút!” Barley thì thầm không
ngớt cho đến khi có tiếng của Clive bảo ông ta thôi đi. Nếu bao giờ có một
ngày nào đó Clive ra lệnh huỷ diệt vũ trụ, ông ta sẽ dùng cái giọng nói ấy…
Tôi lấy làm tiếc phải báo cho ông biết rằng chúng tôi sắp rất cần đến sự
giúp sức của ông.


Chú thích:

(1) Faust: Nhân vật chính trong tác phẩm của Goethe.
(2) Cortisone: kích thích tố ở tuyến thượng thận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.