ĐỢI CHỜ - Trang 84

- Ông có hỏi thêm gì tôi không? Ông có muốn tôi nói rõ thêm vài điều
trước khi ký không?
Cuối cùng tôi đã lấy lại giọng nói nghiêm khắc vì phản ứng tự vệ. Mới đầu
Barley tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi sau đó thích thú, như đây là một trò đùa vui.
- Vì sao? Ông có những câu trả lời khác mà ông muốn cho tôi sao?
- Đây là một việc khó gỡ ra được, - tôi nói với Barley một cách nghiêm
nghị. - Dù không muốn, ông đã trở thành người biết được một điều tối mật
mà ông không có thể xoá bỏ được. Ông biết điều bí mật ấy khá đủ để đưa
một người đàn ông và chắc chắn cả người đàn bà đến chỗ bị treo cổ. Điều
đó đặt ông vào một vị trí đặc biệt với những nghĩa vụ mà ông không thể
thoái thác được.
Barley nhún vai, hất gánh nặng của ông ta xuống.
Ông ta tuyên bố:
- Tôi không đếm xỉa đến những gì tôi biết.
Có tiếng người gõ cửa.
Tôi dịu giọng lại để cố làm cho Barley hiểu thấu lòng ưu ái của tôi đối với
ông ta:
- Vấn đề là chắc chắn họ sẽ muốn cho ông biết nhiều hơn nữa. Những gì
mà ông đã biết rồi, có thể chỉ là bước đầu của những gì mà họ mong muốn
thấy ông khám phá ra.
Barley ký. Không cần đọc. Thật là một thân chủ kỳ cục nhất trên đời, rất có
thể ông ta sẽ ký bản án tử hình của mình mà không cần biết và chẳng cho
đó là điều quan trọng. Người ta vẫn gõ cửa, nhưng tôi còn phải ký tên tôi
với tư cách là nhân chứng.
- Cám ơn, - Barley nói với tôi.
- Về việc gì thế?
Tôi cất cây bút máy đắt tiền của tôi. Cuối cùng rồi ta cũng có một thân chủ,
tôi tự nhủ, dương dương tự đắc, nhưng không vui, đúng vào lúc Clive và cả
toán bước vào. Một thân chủ khó tính mà rốt cuộc ta cũng đã lấy được chữ
ký.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy xấu hổ và lo âu một cách lạnh lùng. Tôi có cảm
tưởng đã nhen nhúm một bếp lửa trong trại của chúng tôi, mà không thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.