mái tóc màu tối, tầm ba mươi tuổi và cao khoảng năm foot ba[12].”
Anh ta xem phù hiệu của Jack. “Andy bảo rằng tôi không được tiết lộ
những thông tin như vậy. Ông ấy còn dặn kĩ tôi phải gọi cho ông ấy nếu tối
nay có bất kì ai hỏi về điều này.”
Ít ra thì sở cảnh sát Chicago cũng làm đúng chuyện này. “Anh nghe
đây, hãy gọi cho ông ta trong khi chờ đợi, tôi sẽ tìm xung quanh xem sao.”
Không chút chần chừ, Jack bước vào phòng ăn chính và nhanh chóng bao
quát mọi thứ xung quanh. Nhà hàng phân ra hai cấp: khu vực ăn chính và
một cấp thấp hơn – nơi những chiếc bàn được bố trí gần những cửa sổ kéo
dài từ nền nhà đến trần nhà đầy ấn tượng. Do có nhiều đèn chùm lộng lẫy
treo phía trên nên ánh sáng trong nhà hàng khá mờ ảo, có lẽ để tôn lên cảnh
quan thành phố và hồ Michigan. Anh phải mất một lúc mới nhìn hết một
lượt tất cả khách ngồi ở cấp thứ nhất. Không thấy Cameron đâu cả, anh tiến
ngay tới rào chắn của ban công và tìm cô ở những chiếc bàn bên dưới. Anh
thấy Cameron ở bàn thứ hai từ bên trái, cô đang ngồi một mình cạnh cửa
sổ.
Trong chốc lát, anh phải dừng lại và chỉ ngắm nhìn, bởi vì những gì
anh thấy được từ ban công thật lộng lẫy.
Không phải anh đang nói đến cái hồ. Ánh nến dịu nhẹ trên bàn làm
sáng lên những sợi vàng óng ánh trên mái tóc màu hạt dẻ của Cameron. Cô
mặc chiếc váy sát nách màu đen, làm tôn lên những đường nét gợi cảm mà
Jack phải công nhận là của một thân hình tuyệt đẹp.
Cameron ngồi ở bàn, nhìn ra cửa sổ bên cạnh. Anh quan sát thấy cô
nhấp một ngụm rượu từ chiếc ly trên tay, trông có vẻ không vui. Cô nhìn
đồng hồ rồi bắt chéo chân, để lộ đường xẻ trên váy cao đến đùi.
Jack để ý thấy chỉ có một thực đơn đặt trên bàn. Chẳng cần phải là
một đặc vụ mới có thể biết chuyện gì đã xảy ra. Không phải anh quan tâm