ĐÔI ĐIỀU VỀ ANH - Trang 152

Nói xong, cô kéo kính chắn xuống.

Jack quay người lại và đẩy tấm kính chắn lên. “Đừng lo, vì đây là lần

đầu tiên của cô, tôi sẽ cực kỳ nhẹ nhàng.” Với một cái nháy mắt, anh ta hạ
tấm chắn xuống.

Cô lại mở nó ra. “Lời ám chỉ hay đấy! Có phải tôi sẽ bị dụ bởi…”

Jack quay lại và ngắt lời của cô bằng cách kéo tấm kính chắn xuống.

“Xin lỗi nhé, không nói gì nữa, nó phân tán sự chú ý của tài xế.”

Trong chiếc mũ bảo hiểm, Cameron ngậm chặt miệng trong sự bực

tức. Nếu anh ta giết chết cả hai trên chiếc xe ngu ngốc này thì việc cô
không thể nói ra những lời cuối sẽ thực sự khiến cô phẫn nộ trên thiên
đàng.

Nhưng khi họ lái xe qua tòa nhà thì nỗi sợ xe mô tô nhanh chóng vượt

lên sự bực dọc của cô với Jack. Cô vòng tay ôm eo anh ta thật chặt. Họ đi
qua đại lộ Michigan được gần nữa đường thì dừng lại ở đèn giao thông dẫn
tới lối đi dọc bờ sông. Qua lớp kính chắn, cô nhìn đèn giao thông chuyển
sang màu vàng, rồi đỏ, sau đó cô nhắm mắt lại khi đèn báo hiệu chuyển
sang xanh và họ phóng đi với tốc độ chóng mặt.

Khi cô mở mắt ra thì họ đang chạy qua đường hầm phố Oak, đột ngột

phóng lên và vút vào không gian thoáng đãng với sự trải rộng của hồ
Michigan ở bên tay phải. Những làn sóng dữ dội của hồ xô vào nhau và
không thể kìm nổi mình, Cameron ngắm nhìn khung cảnh thành phố mà cô
yêu thích: tòa nhà Hancock cùng những tòa nhà chọc trời khác vươn cao
hùng vĩ bên cạnh hồ cùng với ánh sáng rực rỡ từ bánh quay Ferris ở bến
Navy. Cứ mỗi tháng Ba giá rét, khi Cameron tự hỏi mình tại sao lại sống ở
Chicago thì cảnh tượng này chính là câu trả lời.

Cô quay người và nép mình gần Jack hơn khi họ chạy dọc lối đi qua

công viên Lincoln và bến tàu. Không khí hơi lạnh, nhưng cô đã có áo khoác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.