“Richard tặng tớ vào Giáng sinh năm ngoái.” Collin nói.
Cameron thấy nét đau buồn trong mắt anh và biết rằng hiếm khi anh
thể hiện nó. “Cậu ổn chứ?”
Anh gật đầu. “Chỉ là… đang nghĩ về một số thứ. Một người đàn ông
đồng tính ở độ tuổi ba mươi, không hẹn hò, một người cô độc trong đám
cưới của bạn mình. Những thứ kiểu như thế.” Anh nhìn vào mắt cô. “Và
bên cạnh những thứ đó thì, tớ nhớ anh ấy.”
“Richard là một gã ngốc.” Cameron nói. “Và cậu không phải là người
cô độc. Nói đúng ra thì tớ chỉ giả vờ có đôi có cặp ở đám cưới này thôi.”
“Trông tình hình này thì chẳng bao lâu mà điều đó không còn là giả vờ
nữa.” Collin đùa. Anh ngắm nghía chiếc váy màu nâu nhạt và đôi giày cao
gót của Cameron. Cameron không xõa tóc ngang vai nữa mà búi cao lên,
càng tôn những đường nét thanh tú của khuôn mặt cô. “Tớ ngạc nhiên vì
Pallas lại để cậu ra khỏi phòng trong bộ dạng như thế này đấy!”Collin nói.
“Ít nhất cũng không bị muộn buổi lễ.”
“Để mà chọc tức Amy à? Không đời nào, người phụ nữ đó khiến ngay
cả tôi cũng thấy sợ.” Jack nói từ phía sau họ.
Ngay khi Jack nhập hội với bọn họ, anh đặt tay lên lưng Cameron. Cô
đứng hướng mặt về phía buổi tiệc, vì thế không ai trông thấy, nhưng cơ thể
cô trở nên ấm nóng ngay khi anh chạm vào cô.
“Anh nghĩ em có thể uống một chút.” Jack đưa cho cô một ly rượu đỏ.
Cameron mỉm cười, một phần vì trước khi bị mấy cô em họ hỏi cung
thì cô cũng định ra quán bar khoảng hai mươi phút và một phần vì cô
không thể cưỡng lại sự quyến rũ của Jack trong chiếc áo ngoài màu xám và
chiếc sơ mi đen cổ côn.