“Cảm ơn anh?” Cameron nói.
Jack rướn người và trong phút chốc, Cameron nghĩ anh sẽ hôn cô.
“Em đã không nói với anh đám cưới này ở ngoài trời.” Anh nói nhỏ nhẹ.
“Em đã không nghĩ đến điều đó. Từ những gì Amy kể với em về cách
bài trí thì em hầu như không nghĩ nó là một đám cưới ngoài trời. Nó có là
vấn đề rắc rối không?” Cô không muốn làm cho công việc của anh khó
khăn hơn nữa.
“Anh đã hứa sẽ đưa em đến dự đám cưới này. Và anh sẽ làm được.”
Quay lưng về phía những vị khách khác để không ai có thể nhìn thấy, Jack
đan những ngón tay vào tay Cameron và kéo cô lại sát hơn, rồi nói với một
giọng nhẹ nhàng chỉ đủ để cô nghe thấy. “Em biết không, Collin nói đúng
đấy. Trông em như thế thật lợi hại đấy, Cameron ạ.” Anh siết nhẹ tay cô rồi
rời đi.
Cameron nhìn theo khi Jack đi tới chiếc bàn cạnh cửa, nơi hai đặc vụ
FBI từ văn phòng Detroit đang ngồi. Cô nhấm nháp ly rượu và thong thả
ngắm nhìn anh.
Anh lấy đồ uống cho cô và còn khen cách cô ăn mặc tối nay. Việc giả
vờ hẹn hò của cô đã bắt đầu có vẻ thật hơn.
Cameron quay sang nói với Collin. “Có lẽ tớ là người ngu ngốc nhất
thế giới này. Tớ thực sự thấy rất hạnh phúc và háo hức mặc dù đang bị một
kẻ giết người bệnh hoạn săn lùng.
Collin nhìn cô. “Tớ nghĩ cậu hiểu điều đó có nghĩa là gì.”
Anh chạm cốc với cô.
***