Xong xuôi mọi chuyện, Cameron bước ra. Điều đầu tiên khiến Jack
chú ý là bộ đồ của cô.
Anh chau mày. “Em có bộ đồ nào thiếu vải hơn thế không?”
Cameron nhìn xuống bộ đồ ngủ của mình. “Em mặc quần, áo phông
và một chiếc áo mũ có khóa.”
Jack càu nhàu, vẻ không hài lòng.
Cameron vòng sang phía giường gần chỗ anh. “Ai đó có vẻ hơi cáu
kỉnh.”
Đúng thế đấy. Bởi vì “ai đó” đang cố gắng làm điều nên làm cho dù
“ai đó” rõ ràng muốn tra tấn anh với… Úi chà, cô ấy đang cúi người trên
giường để xếp lại mấy chiếc gối và chiếc quần nhung căng ra bó sát cặp
mông hấp dẫn…
“Thôi, tắt đèn! Chúng ta còn có một ngày dài phía trước.” Jack tắt
chiếc đèn làm việc đặt trên bàn đầu giường, và thứ cuối cùng anh nhìn thấy
trước khi căn phòng chìm vào bóng tối là vẻ mặt ngơ ngác của Cameron.
Anh chẳng quan tâm. Nếu anh chăm chú nhìn cô lúc ấy thì anh sẽ bị đánh
bại mất.
“Vậy em sẽ hiểu điều đó có nghĩa là bây giờ chúng ta đi ngủ.” Trong
bóng tối, giọng cô nghe có chút gì đó thích thú.
Jack đấu tranh tư tưởng về hành động tiếp theo của mình. Anh ra khỏi
giường và đi sang phía giường cô. Mắt anh đã thích ứng với bóng tối và có
thể nhìn thấy cô dưới tấm chăn, nhưng đường nét cơ thể cô hiện ra dưới
ánh trăng. Anh ngồi xuống bên cạnh cô.
“Anh đang cố gắng tập trung đây, Cameron ạ. Ưu tiên hàng đầu của
anh dịp cuối tuần này là bảo vệ cho em được an toàn.”